Chương 9.2: Sao lại cắt đứt vận hoa đào của tôi?

Trần Độc Độc nghe vậy cũng tò mò nhìn khuôn mặt mình trong gương.

Thoa kem chống nắng nhưng quả thực có vẻ không bị đen đi.

"Không có, mình phơi nắng có đen đi mà. Lúc nhỏ phơi đến đen nhẻm đen nhèm."

Trần Độc Độc nói rồi chợt nhớ lại hôm nay lúc huấn luyện quân sự, Thẩm Canh Lễ ở phía sau cô.

Đội huấn luyện hôm nay của họ đứng đối lưng với ánh nắng mặt trời, Thẩm Canh Lễ cao hơn cô rất nhiều, anh đứng hơi lệch ở phía sau lưng cô, giúp cô chắn nắng cả một ngày trời.

Cô lại giống như được núp dưới bóng cây lớn, có thể là vì như vậy đi nên cô mới không bị phơi đen.

Nhưng cô đối với chuyện trắng ra này, cũng có ám ảnh.

Bởi vì lúc nhỏ Trần Độc Độc quá đen dẫn tới việc bị Thẩm Canh Lễ ghét bỏ.

Anh bắt cô uống sữa, mỗi ngày đều giám sát cô phải uống hết mấy bình sữa và ăn các loại trái cây làm trắng da.

Cô uống sữa bò, uống nhiều đến muốn nôn.

Lúc Trần Độc Độc không muốn uống nữa, Thẩm Canh Lễ lại dùng ánh mắt cảnh cáo cô.

Cô có thể trắng cũng là do Thẩm Canh Lễ này cưỡng ép.

Con người này có khát vọng kiểm soát mãnh liệt, anh muốn cái gì thì cô bắt buộc phải như vậy.

Anh thích tay phải mập mạp một chút, vì vậy liền ép cô ăn.

Cô không ăn nổi nữa cũng phải nhét vào miệng.

Làm cho mặt cô mũm mĩm, sau đó nhéo cô, chính vì cảm xúc tay tốt.

Anh thích nhìn thấy cô khóc, vì vậy sẽ định kỳ mà bắt nạt cho cô khóc.

Cô mà chưa rơi nước mắt thì anh sẽ chưa vui.

Tổng kết lại chính là, khi Thẩm Canh Lễ chịu uất ức gì từ chỗ mẹ thì anh phải bắt nạt cô để lấy lại, lần nào cũng nhéo cô, nhìn cô kìm nén kiểu muốn khóc mà không thể khóc chính là lúc Thẩm Canh Lễ thấy sung sướиɠ nhất.

Mà tuyến lệ của cô cũng rất phát triển, lúc sợ hãi hay đau đớn đều sẽ rơi nước mắt.

Anh thích nhất là cắn vào tay cô, cánh tay trắng nõn, mập mạp lại mềm mại, lúc cắn đem lại cảm giác vô cùng tốt.



Mẹ của Thẩm Canh Lễ vô cùng thích trừng phạt anh.

Bà ta luôn đem mọi căm ghét cùng thù hận với cha anh, trút giận lên người anh.

Mỗi lần cha anh đi công tác nước ngoài, chính là lúc bà ta trừng phạt anh.

Còn anh vì để có được tình yêu của mẹ, đối với bà là nói gì nghe nấy.

Bà muốn anh làm gì anh liền làm cái đó.

Đó là lần đầu tiên Trần Độc Độc phát hiện ra mẹ của Thẩm Canh Lễ đối xử tàn nhẫn với anh như vậy.

Cha Thẩm Canh Lễ vừa rời đi, bà ta liền gọi anh tới quỳ trước một tấm bài vị suy ngẫm.

Lúc đầu, Trần Độc Độc thấy Thẩm Canh Lễ bị phạt quỳ gối còn khá vui vẻ.

Vị thiếu gia xấu xa này cuối cùng cũng bị trừng phạt.

Cô trốn vào góc, che miệng cười thầm.

Tuy nhiên, đến buổi tối khi cô ra ngoài ăn cơm thì thấy tiểu thiếu gia vẫn quỳ, cô có chút lo lắng hỏi quản gia: “Dì ơi, tiểu thiếu gia còn phải quỳ bao lâu nữa?”

Quản gia nói: “Quỳ đến khi cậu ấy không chịu nổi nữa mà ngất đi.”