Chương 12

Hai giờ bảy phút. Có vẻ như không phải cố ý.

Lục Phong Thừa gọi điện thoại, trên màn hình là ba chữ cô gái nhỏ.

Bên kia rất nhanh nghe máy, trong âm thanh có chút vui mừng.

“ Thầy có đi đến Nhạc viện Bắc Kinh không? Tôi”

“ Là tôi. Lục Phong Thừa.”

Lục Phong Thừa cắt đứt lời nói của cô, bên kia chỉ còn là tiếng thở dài của cô gái nhỏ, còn có âm thanh vù vù của gió thổi qua.

“ Anh Lục.” Cô gọi một tiếng, cũng không có nói gì thêm.

“ Em vẫn không gọi được xe?”

“ Ừm.” Tạ Yến Yến nhỏ giọng trả lời.

Cô cũng không còn cách nào, đa chờ hơn nửa tiếng rồi, không biết là cô quá xui xẻo hai là như thế nào, lâu như vậy ngay cả một bóng dáng của chiếc xe cũng không có.

Cô biết khu vực này rất ít xe, nhưng mà mạng lưới liên lạc ở thời đại này, ngay cả nền tảng đặt lịch taxi hay gọi xe trực tuyến cũng không có ai nhận đơn hàng.

Con đường lớn đối diện cây cầu thật ra vẫn có xe qua lại, còn có mấy chiếc xe dừng lại không biết đang làm cái gì, nhưng đặt một chiếc xe cũng không có.

Cô đang ở phía bên cây cầu chờ.

Lục Phong Thừa từ trong điện thoại đến khi xuất hiện trước mặt Tạ Yến Yến chỉ trong năm phút đồng hồ.

Cô đứng ở phía bên cây cầu lớn hướng về Cầm Giang Sơn Trang, cúi đầu nhìn mũi chân ngẩn người. Lúc chiếc xe dừng ở trước mặt cô hình như cô bị dọa một chút, lùi về sau hai bước.

Đợi cho cửa sổ hạ xe, nhìn thấy người ngồi bên trong là Lục Phong Thừa, lại theo bản năng mà gọi một tiếng anh Lục, âm thanh mềm mại.

Vẫn không có phản ứng, làm sao hắn lại tự mình đến đây.

Tạ Yến Yến mơ mơ màng màng mà theo sát hắn lên xe. Lên xe được mấy phút đã đến gara nhà Lục Phong Thừa.

Anh Lục hình như là còn say.

Suy nghĩ của Tạ Yến Yến loạn cả lên, trong đầu thế mà lại có những suy nghĩ như thế này. Mặc dù chỉ là bản thân ở nhờ nhà một đêm.

Cô cùng với Lục Phong thừa xuống xe, mới phát hiện hắn đã thay quần áo. Áo trắng và quần xám đậm, tóc hình như không khô hoàn toàn. Dường như là bộ dáng chuẩn bị đi ngủ nhưng vì cô mới chạy đến.

Tạ Yến Yến từ trước đến nay không thích làm phiền đến người khác. Đối tượng còn là anh Lục, càng cảm thấy bản thân gây chuyện làm phiền đến hắn nghỉ ngơi.

Vì thế một chút thở mạnh cũng không dám, cô ở phía sau hắn nói rất xin lỗi.

Lục Phong Thừa quay đầu nhìn cô không lên tiếng.

Tạ Yến Yến bị hắn nhìn càng thêm chột dạ, cúi đầu tiếp tục nói.

“ Thật ngại quá anh Lục trễ thế này còn làm phiền anh.”

“ Em cũng không biết vì sao gọi xe không được.” Cô ngượng ngùng nói thêm.

Trong ga ra bầu không khí yên tĩnh, còn còn có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân.

Tạ Yến Yến bị cái loại im lặng này tra tấn mà không ngừng áy náy.

Chợt nghe thấy Lục Phong Thừa mở miệng, âm thanh bình tĩnh trầm thấp nghe không ra tâm tình.

“ Đêm nay ngủ ở đây. Sớm mai tôi đưa em đi. Không cho phép từ chối.”

Hắn quay người đi phía trước dần đường, cô gái nhỏ nhắm mắt ở phía sau theo sát hắn.

Tạ Yến Yến ở phía sau hắn, vẫn cúi đầu. Đương nhiên bỏ qua nụ cười trên môi lúc hắn xoay người.

A, cô gái nhỏ của hắn còn đang rối rắm vì không gọi được xe.

Cô đương nhiên không gọi được.

Cây cầu bị niêm phong rồi sao có xe ở đây.

Vẫn là hắn tự mình tìm người niêm phong.