Chương 13: Lui

Tạ Yến Yến vẫn luôn khôn khéo đi theo sát Lục Phong Thừa vào trong nhà.

Hắn cô ý thay đổi giày đi vào. Tạ Yến Yến đứng ở cửa không nhúc nhích, Lục Phong Thừa mới lấy ra một đôi dép màu hồng nhạt có size nhỏ.

Là đã ở đây từ trước rồi, không biết là của ai.

Tạ Yến Yến nhìn qua một cái, trần nhà được xây cao, đèn nhà ấm áp chiếu vào căn nhà trống trải, trong căn nhà bốn tầng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người bọn họ.

Chỉ có hai người bọn họ.

Tạ Yến Yến lúc này mới nhận ra, ngủ lại nhà của anh Lục dường như có ý nghĩa là hai người sống chung trong một căn nhà, cùng nhau trải qua một đêm.

Cô vốn tưởng rằng nhà hắn ít nhất vẫn còn có người khác. Vậy thì cũng không đến nỗi xấu hổ.

Nếu như chỉ có cô và Lục Phong Thừa, cho dù chỉ là ngủ nhờ cô cũng cảm thấy quá là không thích hợp. Dù sao Tạ Yến Yến cũng chưa từng ở cùng bạn trai danh chính ngôn thuận qua đêm.

Trong lòng cô cảm thấy vẫn tự mình trở về trường học.

Vận khí tốt có thể gọi xe, trở về vào thời gian này thì năm nay cũng chỉ không tham gia đánh giá xếp loại giỏi của trường mà thôi.

Còn thật sự không được thì cô tự mình đi bộ qua cây cầu sau đó tìm một cái khách sạn qua đêm.

Tóm lại hiện tại là không thích hợp.

Vì thế Tạ Yến Yến không có đi vào, đứng ở cửa gọi Lục Phong Thhuwfa.

“ Anh Lục, hay là em nên trở về thôi.”

Lục Phong Thừa nghe vậy nhìn sang cô, gật gật đầu. Vẻ mặt bình tĩnh không có cảm xúc gì, sau đó mở miệng nói với cô: “ Vừa nảy nhận được thông báo cây cầu đó giao thông bị kiểm soát, không thể vào cũng không thể ra. Cần phải đến sáng sớm mai mới có thể trở lại bình thường.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp, “ Nếu như em nghĩ được rồi vậy thì xin mời, tùy em quyết định.”

Hắn vừa đi lên phía trước hai bước, làm như nhớ tới chút gì đó, lại bổ sung thêm một câu.

“ Nếu như Trương Dương có hỏi đến, đừng nói là tôi ném em ra ngoài là được.”

Lục Phong Thừa ngáp một cái, giọng điệu thản nhiên, bày ra vẻ là tùy theo ý cô. Giống như là Tạ Yến Yến bỗng nhiên đem đến phiền toái.

Trong lời nói và hành động của hắn kỳ thực cũng lười quan tâm đến cô, chỉ là bởi vì là do Trương Dương nên không thể ngồi yên bỏ mặc được. Cho nên nếu như Tạ Yến Yến tự mình từ chối, vậy thì đúng lúc hắn được nhàn rỗi.

Lúc trước ở trong miêu tả mà Trương Dương nói cho Tạ Yến Yến biết, quả thực Lục Phong Thừa là hình tượng như thế này.

Tự khắc chế không gần nữ sắc, sợ nhất là phiền phức.

Thậm chí ngay cả một ánh mắt hắn cũng keo kiệt mà không nhìn đến Tạ Yến Yến, bước chân đi đến cầu thang.

Nếu như cây cầu thật sự bị niêm phong, tối nay cô cũng chỉ có thể lựa chọn việc ngủ lại nhà của anh Lục hoặc là lang thang đầu đường xó chợ.

Ở lại đây thì không thích hợp, nhưng so với ngủ ở ngoài đường, vậy thì hợp lý rồi.

Tạ Yến Yến nhớ đến lúc ở bờ sông có cơn gió thổi quá, vãn cảm thấy được tóc dựng cả lên.

Nhưng mà vừa rồi là cô lên tiếng trước, lúc này cô lại đổi ý thì không biết nói như thế nào.

Cô ở cửa do dự, đứng tại chỗ không có vào nhà cũng không có rời khỏi.

Lúc đi lên cầu thang Lục Phong Thừa dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái.

“ Trong nhà không có nhiều dép lê, đôi đó là của mẹ tôi. Em tự mình thay đi.”

Vẻ mặt ung dung thản nhiên nhìn cô dưới cầu thang.

Tạ Yến Yến nhìn thấy Lục Phong Thừa trên lầu hai.

Hắn chỉ vào cánh cửa đầu tiên ở bên trái nói là phòng của cô, sau đó nói với cô tất cả phòng ở lầu ba đều trống không, cô có thể tùy tiện chọn một cái.

Hắn nói có việc gì thì tìm hắn sau đó đóng cửa phòng lại.

Tạ Yến Yến đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng.

Tối nay cô thật sự làm phiền đến anh Lục rồi, vừa để cho hắn ra ngoài tìm người vừa rụt rè mà từ chối ý tốt của hắn.

Vẻ mặt không chút biểu cảm của Lục Phong Thừa vừa rồi gần như không giận hờn, nhìn đến trong lòng cô hoảng sợ.

Cô với tay muốn đóng cửa gỗ nhỏ giọng nói cảm ơn, bay nhanh lên lầu.