Chương 3

Bạn gái hiện tại này của bọn họ, mỗi một tấm ảnh đều cùng một kiểu chỉnh, vốn dĩ không có khác biệt gì lớn, hơn nữa cách ăn mặc trang điểm không khác nhau là mấy, có lúc bọn họ thay đổi người hắn cũng không nhìn ra.

Trách hắn cũng có hai năm không có tìm bạn gái rồi.

Nếu không người anh em nhỏ của hắn mỗi ngày vào buổi sáng cũng không giường cờ chào hỏi với hắn, hắn cũng cảm thấy được bản thân lạnh nhạt.

Trương Dương còn đang gửi tin nhắn cho hắn, lấy điện thoại muốn chặn cậu ta.

Tùy ý nhìn lướt qua, thấy được trong đó có một cái.

“ Anh Lục anh phải đến! Em đã tìm được người phù hợp với anh. Cái này anh không thể không đến a.”

? Cậu ta vào lúc nào đã trở thành người mai mối tình yêu cho người khác rồi.

“ Cút đi.”

“ Anh Lục, tuần trước lúc tàn tiệc a, có một cô gái bị Tôn Vĩ chặn lại a, anh gọi em đến xem xem. Chính là cô ấy!”

Lục Phong Thừa sửng sốt một chút.

Là cô ấy?

Buổi tối ngày hôm đó hắn cảm thấy buồn chán, thúc giục bọn họ gửi danh thϊếp về nhà và gửi chầm chậm. Một giờ liền giải tán và trở về nhà.

Hắn căn bản không có uống, liền tự mình lái xe về nhà. Tôn Dương và hắn tiện đường, cùng với hắn trở về.

Lúc từ bãi đỗ xe đi ra, bên đường có người lôi lôi kéo kéo, người đàn ông nhìn qua hình như là Tôn Vĩ.

Tên đàn ông cặn bà đùa giỡn tình cảm và thân thể, người phụ nữ động lòng với tên cặn bã, là chết trong cuộc chơi đùa. Tôn Vĩ chính là tên cặn bã điển hình, có chút tiền liền trở thành cặn bã của xã hội.

Lục Phong Thừa không muốn quản, thấy việc nghĩa hăng hái làm không phải là tính cách của hắn. Lại nói, ngộ nhỡ đi đến quản phát hiện đối phương chính là không đồng ý với giá cả, vậy không phải là bắt chó đi cày sao.

Hắn vừa định không nhìn nữa, thì người phụ nữ bị lôi kéo nhìn thấy xe của hắn, liền chạy đến chỗ hắn.

Không tính là phụ nữ, là một cô gái nhỏ.

Gương mặt của cô gần như bị tóc che khuất, nhìn không rõ mặt mũi. Hẳn là rất xinh đẹp. Dù sao người giống như Tôn Vĩ, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, vẫn là có mức độ, ai nói thẩm mỹ của hắn không tốt. Thật sự là ở nơi công cộng làm ầm ĩ, nếu như không xinh đẹp và không đủ tư cách, còn lâu thì hắn ta mới làm như vậy.

Cô mặt một cái váy dài màu trắng, tóc đen dài buộc đuôi ngựa trong lúc lôi kéo bọ rối tung cả lên, ngẩng đầu nhìn về hướng xe hắn, trên mặt có tia sáng long lanh, là nước mắt.

Khóc rồi. Nhìn về phía hắn cầu cứu?

Đáng tiếc là cô gái nhỏ tìm sai người rồi, hắn như vậy ngồi trên xe, cũng không tính là người tốt.

Lục Phong Thừa giẫm chân ga chuẩn bị rời đi, phía bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp, A.

Hắn theo bản năng mà quay đầu lại. Thân người cô gái váy trắng bị người khác đẩy ngã trên mặt đất, chiếc hộp màu nâu lớn phía sau va chạm phát ra tiếng vang.

Tôn Vĩ không phải là người thương hoa tiếc ngọc, túm lấy đầu cô lôi kéo, cô ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt. Quả nhiên là xinh đẹp, cũng không phải là sự xinh đẹp của người phàm. Là cái loại, giống như là tiểu bạch hoa trong gió, mềm yếu chọc người yêu thương.

Hai tròng mắt cô phát sáng lấp lánh, so với sao trên trời còn đẹp hơn vài lần. Lúc ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi, Lục Phong Thừa trong lòng lại cảm thấy rung động.

Hắn giẫm mạnh chân phanh một cái.

Trương Dương thiếu chút nữa nôn ra, chửi tục một tiếng. Mắng xong lại phản ứng nhìn qua người lái xe anh Lục, im lặng nhìn về phia Lục Phong Thừa.

Lục Phong Thừa giống như không nghe thấy, nâng tay hất cằm về phía bên kia: Dương Tử, cậu đi xem xem xảy ra chuyện gì.

Đây là có ý muốn xen vào.

Sau khi Trương Dương xuống xe Lục Phong Thừa trước đi đậu xe bên đường, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Ngay từ đầu hắn muốn tự mình ra mặt

Cái loại rác rưởi Tôn Vĩ này, ở trước mặt hắn cũng không dám làm gì cho dù là xì hơi.

Nhưng ở vị trí này quá chói mắt, Lục Phong Thừa hắn sẽ đi giúp một người xa lạ việc này quá hấp dẫn người khác.

Hắn phải dàn xếp chuyện này, cho dù không cần phải mở miệng, Tôn Vĩ phải ngoan ngoãn đem người giao cho hắn. Nhưng cuộc sống sau này của cô gái đó sẽ không chắc chắn sẽ yên ổn.

Cho nên vẫn là nói ra những lời thích hợp. Với hắn mà nói, vì một cô gái xinh đẹp mà ra mặt hoàn toàn là hợp tình hợp lý.

Hiếm khi thấy Lục Phong Thừa bình tĩnh không được, có chút khó khăn ngăn chặn cơn nóng nảy từ trong lòng ngực.

Đây là điếu thuốc thứ tư từ khi Trương Dương gửi tin nhắn Wechat cho hắn.

“ Anh Lục, anh về trước đi. Em đưa người ta về trường học.”

Hắn nhìn đồng hồ, sắp đến hai giờ, thời gian này một mình cô gái tự mình về quả thật rất nguy hiểm.

Lục Phong Thừa trả lời ừm một tiếng, cũng không có hỏi nhiều, về nhà liền tắm rửa một cái thì nằm xuống nghỉ ngơi.

Hắn bình thường rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, ngày đó ánh mặt trời lên cao mới ngủ được. Trong đầu của hắn xuất hiện hình ảnh cô gái nhỏ khóc.

Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.

Hắn hiểu rõ tính cách của bản thân, có lẽ bởi vì không quen nhìn tên cặn bã ức hϊếp người nên ra tay giúp đỡ, nhưng đến chuyện giải quyết xong rồi mà vẫn còn ơ trong lòng, thì có thể giải thích rằng tuyệt đối không phải tinh thần nghĩa hiệp.

Hắn đây là nổi lên tâm tư khác.

Lục Phong Thừa muốn tìm người điều tra cô gái nhỏ kia. Nhưng ngày hôm sau vội vàng đến công ty nên hoàn toàn bỏ qua chuyện này.

Về sau lúc muốn làm, lại cảm thấy không còn quan trọng.

Vẫn còn là sinh viên, hơi nhỏ.

Chỉ là không nghĩ rằng cô trở thành bạn gái của Trương Dương.

Không biết xuất phát từ cái gì, hắn trả lời Trương Dương.

“ Tối nay tôi đến, gặp ở chỗ cũ.”