Chương 4: Thuốc trợ tim

Lục Phong Thừa sắp xếp xong công việc lập tức lái xe đi đến câu lạc bộ.

Xuống xe mới nhớ tới, hắn còn chưa có ăn tối.

Vừa mới qua 7 giờ 15 phút một chút, đại khái là nhiều lần đi tụ họp như vậy, lần hắn tới sớm nhất chỉ có một lần.

Cho dù là như thế, phục vụ đẩy cửa phòng ra, cũng chỉ có chiếc ghế sô pha được làm bằng da ở vị trí chính là trống.

Hắn vẫn là người đến cuối cùng.

Đổi lại những người khác đến muộn, khẳng định là muốn bị phạt vài ly rượu. Nhưng không có người dám phạt hắn, hơn nửa bọn họ đã sớm quen với việc Lục Phong Thừa đến muộn.

Anh Lục trăm công ngàn việc, có thể đến chính là nể mặt. Sao có ai dám ý kiến việc hắn đến muộn.

Lục Phong Thừa bước đến trước mặt bọn họ, cởi bỏ hai nút cài trên áo vest sau đó ngồi xuống.

Buổi gặp mặt hôm nay thật lớn, hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ Lâm Hoành bởi vì không có ở trong nước nên vắng mặt, còn lại mọi người đã đến đủ rồi.

Trương Dương ở phía trước chào hỏi, hôm nào cậu ta làm chủ, ngoài việc chơi trò chơi và điên cuồng uống rượu cùng với bọn họ. Đêm nay chịu uất ức một chút, ở trước mặt bạn gái mới thu liễm mấy cái hành động đó lại.

Bình thường bọn họ chơi đùa một cách cẩu thả, nếu như tùy tiện tìm một cô gái để chơi, vậy thì ở trong không gian xa hoa đồi trụy mà chơi, điều này dựa trên một sinh viên nữ bình thường thật đúng là không phù hợp.

Cho nên tất cả mọi người đều giữ mặt mũi cho Trương Dương. Trên ghế ngoài ý muốn im lặng, mấy người tụ lại một chỗ uống rượu tán gẫu mới vừa mua xe, mới chơi đùa với gái. Đã gần như giữ một hình tượng chuẩn mực.

Hắn tùy ý mà liếc nhìn qua Trương Dương ở bên kia, cô gái nhỏ hơn nửa người đều che khuất phía sau Trương Dương, chỉ lộ ra nửa cánh tay nhỏ và nửa cái chân. Tay cô đan chéo vào nhau để trên đầu gối, ở trước mặt có một ly rượu, xem ra là một chút cũng đều chưa uống.

Cả người không nhúc nhích cứ như là vật trang trí xinh đẹp.

Rốt cuộc là có định hòa nhập với bọn họ không.

Trương Dương ở bên trái ghế dài ngồi xuống dựa lưng vào, vẻ mặt giấu không được nụ cười tươi, thiếu chút nữa viết lên mặt bốn chữ mùa xuân phơi phới. Thấy hắn tới đây, vội vàng đứng dậy kinh hắn một ly, gọi một tiếng anh Lục. Hắn tiếp nhận ly rượu lên tiếng.

Trương Dương nghiêng người, giới thiệu với hắn.

Anh Lục, đây là bạn gái của em. Tạ Yến Yến.

Sau đó xoay người hướng về phía cô gái nhỏ ở bên cạnh.

Yến Yến, đây là anh Lục, gọi đi.

Lục Phong Thừa mắt cũng chưa nhìn lên, giơ ly rượu nhấp một ngụm.

Bạn sao sao? Có chút thú vị.

Bạn gái trước của Trương Dương, không chịu gọi tiếng này, Bạn gái, bạn bè, chỉ cần là họ muốn, có rất nhiều cách. Hơn nữa cái mà họ gọi là giới thiệu chính là tùy tiện báo một cái tên tiếng anh hoặc là biệt danh.

Về phần nguyên nhân? Dễ nhớ a. Hắn nghe bọn Trương Dương nói vài lần, căn bản sau khi ngủ dậy thì không nhớ tên đầy đủ là gì. Có thể thấy được là qua loa cho có lệ.

So với việc cô gái nhỏ này có được đãi ngộ khá là long trọng, xem ra là có lòng.

Nhưng mà cuối cùng vẫn là tuổi trẻ ham chơi, nếu hắn nói, nếu thật lòng vậy sao có thể để bạn gái làm vật trang trí?

Lục Phong Thừa ngẩng đầu lên, đem rượu ở trong ly nuốt xuống cổ họng.

Cô gái nhỏ nghe lời mà đứng dậy hướng về hắn mà gọi một tiếng anh Lục, âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào.