Chương 1: Mượn tinh để thụ thai

Đã qua một tháng kể từ họp thường niên của công ty lần trước, Thần Hi ngồi ở trên bồn cầu trong chung cư, nhìn que thử thai trong tay rồi xoa xoa cái trán.

Thế nhưng, không mang thai.

Thần Hi có một chút suy sụp, có phải tϊиɧ ŧяùиɠ của Tuân Dục không tốt hay không, nếu không…… Vì sao cả tối đó phía dưới cô luôn nhét đầy đồ vật của anh ta, khi xuống giường còn không ngừng chảy ra từ bắp đùi, làm đến thảm thương. Nhiều như vậy lại không trúng thưởng sao.

Thần Hi kéo chăn qua đầu, trong bóng đêm là tiếng hít thở của bản thân, sợi tóc rối bời dán lên trên gương mặt bóng loáng trắng nõn, không lâu sau đã cảm nhận được một trận khí nóng.

Mò đầu từ trong chăn ra, cô cắn cắn ngón tay mượt mà nhỏ xinh của mình, miệng thì thầm nhỏ, “Vì vậy, phải tiếp tục hạ thuốc Tuân Dục sao?”

Nhưng mà nghĩ đến gương mặt lạnh nhạt không mang theo cảm tình kia của Tuân Dục, giọng điệu nói chuyện thì trầm thấp xa cách, khi đối mặt với cô còn nhíu mày lại, tình tượng không kiên nhẫn đã bắt đầu làm cô có chút thở không thông.

Cô nhớ tới có một lần vì tìm mọi cách quyến rũ anh, lúc xế chiều cô đưa hồ sơ tư liệu mà anh kêu tìm qua, theo thói quen trên bàn máy tính anh có một cốc nước, cô hiếm khi đi giày cao gót, không quá thuần thục đi vào văn phòng anh.

Khi sắp đến gần bàn, chân loạng choạng, hồ sơ dày nặng rơi xuống bàn, một nửa nước trong cốc đổi ra bàn, một nửa đổ lên trên quần tây anh.

Cô bò dậy từ trên mặt đất, cuống quýt rút khăn giấy trên bàn ra lau vị trí mấu chốt của anh, một chút một chút mà cọ, miệng không ngừng xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, Tuân tổng, tôi không cố ý.”

Đến khi đồ vật dưới tay bành trướng với tốc độ mắt thường có thể thấy, căng thành một cục, Tuân Dục dùng sức kéo cổ tay cô ra, có chút táo bạo nói, “Cách xa tôi một chút.”

Cửa văn phòng rộng mở, bí thư bên ngoài có thể thấy tình huống trong phòng, chỉ nhìn thấy tổng giám đốc Tuân Dục nắm lấy tay cô, mặt đen như thiết.

Anh thật sự rất dùng sức, sau khi xong việc Thần Hi nhìn một vòng vết đỏ trên cổ tay rồi nghĩ. Cũng thật bất cận nhân tình(*), chân cô thật sự bị trẹo, anh ngồi tại chỗ bình tĩnh gọi điện thoại gọi kêu trợ lý lấy một bộ quần áo cho anh, không để ý Thần Hi bên cạnh xiêu xiêu vẹo vẹo không thể đứng thẳng.

*Bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm

Sau đó Thần Hi nhấc chân khập khiễng của mình ra văn phòng, cảm nhận được ánh mắt của anh ở sau lưng mình, tuyệt tình lạnh nhạt.

Tuân Dục, tổng giám đốc mới của tập đoàn Vạn Thành, một tháng trước mới trở về từ nước ngoài, lúc trước vẫn luôn phụ trách công việc ở nước ngoài của Vạn Thành, đồng thời cũng là con trai lão tổng tập đoàn Vạn Thành, Tuân Thành Võ.

Không chỉ có thân thế hiển hách, tuổi còn trẻ đã lấy được thành tích xuất sắc trên thương nghiệp, được nhà đầu tư khắp nơi của tập đoàn Vạn Thành mạnh mẽ tán thưởng.

Lần này về nước cũng là mục đích chung.

Thần Hi lần đầu tiên nhìn thấy anh đi vào office building, anh mặc tây trang được cắt may khéo léo, áo sơmi bằng phẳng rộng rãi dán sát người anh, thắt một cái cà vạt màu lam với sọc trắng nhỏ giao nhau, khi hầu kết hoạt động trên dưới còn có thể nhìn thấy một chút làn da và sườn xương quai xanh.

Cái gien này, ai nhìn mà không tâm động.

Thần Hi là con trong gia đình trung lưu bình thường, bố là giáo sư ở một trường đại học, mẹ là quản lí cấp cao trong doanh nghiệp nhà nước, còn cô trước mắt là một nhân viên bé nhỏ trong tập đoàn Vạn Thành, cũng là một người sinh viên mới tốt nghiệp không lâu.

Thần Hi sau khi tốt nghiệp từng ở nhà ngắn ngủn một tháng, sau đó nhanh chóng dọn đi ra ngoài. Nguyên nhân cụ thể là vì Thần Hi trong lúc vô tình nói với bố mẹ rằng mình không quá muốn kết hôn, muốn cuộc sống độc thân tự do, bị bố mẹ mang tư tưởng tương đối truyền thống phê bình một trận, cũng tiến hành giao lưu một ít tư tưởng.

Thần Hi chỉ có thể dạ dạ dạ đồng ý, sau đó không dám nhắc lại chuyện này. Nhưng hai người vợ chồng thật sự rất sợ Thần Hi kiên định, cho nên cố ý vô tình lấy cớ đi dạo ăn cơm nhưng thật sự là đưa Thần Hi đi quen biết thân cận người khác.

Triết học gia Phỉ Cách Tư nổi tiếng từng nói qua, hôn nhân là áp bức và bóc lột đối với nữ tính. Thêm cả việc Thần Hi thường xuyên nhìn thấy một số tin tức trên internet nên càng thêm không khát vọng với quan hệ nam nữ kết hợp, thậm chí cảm thấy quá phiền phức.

Sau khi Thần Hi dọn ra khỏi nhà, chắc là mẹ Thần cũng cảm thấy hành động quá mức vội vàng nên lại dùng lời nói thấm thía để nói với Thần Hi, “Không phải ép con nhất định phải kết hôn, chỉ là bố mẹ sợ nếu có một ngày mẹ và bố con không còn nữa, thế giới này chỉ có một mình thì con sẽ cô đơn”, “Bố mẹ không không hy vọng thời điểm con già nhưng dưới gối không có con cái để chăm sóc con”…… Hàng loạt chầm chậm.

Những lời này làm Thần Hi tự hỏi một chút, Thần Hi cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật bản thân không bài xích trẻ con, thậm chí còn muốn có được một đứa trẻ. Nói đúng ra, cô thật sự rất muốn sinh một đứa con thông minh xinh đẹp đáng yêu.

Ban đêm nằm ở trên giường, lá cây ngoài chung cư bị gió thổi lung lay kêu sàn sạt, ánh đèn trong phòng sáng trưng, di động của cô gái nằm trên giường rơi xuống bên cạnh gối, một vài sợi tóc chấm vai bị đè ở cổ, lông mi thật dài che lại mí mắt, tiếng hít thở nhỏ nhẹ phát ra trong lúc ngủ mơ.

Thiếu nữ nói trong mơ, “Nếu nói chỉ muốn một đứa con, cũng có thể tìm một cái gien ưu tú để sinh một đứa.”