Chương 2: Hạ thuốc

Tuân Dục trước mắt là gien tốt nhất Thần Hi nghĩ đến và có khả năng tiếp xúc được.

Nhưng mà, hình như anh đặc biệt cực kỳ phiền chán phụ nữ có tiếp xúc thân mật quá mức với anh.

Lấy tính cách Tuân Dục, nếu nói mượn tϊиɧ ŧяùиɠ của anh để sinh đứa con thì chắc chắn anh sẽ đen mặt lạnh cười một tiếng, sau đó xoay người rời đi, cũng làm cho cả đời này đối phương không thể gặp lại anh.

Thần Hi dựa vào bàn làm việc, khuôn mặt nhỏ gác lên trên cánh tay của mình, cảm thấy nếu câu dẫn anh để anh cam tâm tình nguyện thích mình có thể nói là việc không có khả năng xảy ra. Càng đừng nói…… Hợp lý phát sinh quan hệ với anh sau đó có được tϊиɧ ŧяùиɠ của anh.

Đây cũng là lý do Thần Hi có mặt ở trong cuộc họp thường niên, nguyên nhân bất đắc dĩ phải hạ thuốc Tuân Dục. Đây là biện pháp duy nhất.

Thần Hi đầu tiên là chuẩn bị dược vật thật tốt, người bán thuốc nói cái thuốc này lúc ban đầu làm đầu óc người choáng váng, tầm khoảng hơn 20 phút sau sẽ không chịu khống chế mà động dục.

Sau một hồi luôn mãi xác định thuốc này không có tác dụng phụ gì, 9 giờ rưỡi sau khi mọi người bắt đầu không sai biệt lắm, Thần Hi lấy dược vật trộn lẫn nước trà để người phục vụ đưa cho Tuân Dục.

Chẳng được bao lâu Thần Hi đã thấy Tuân Dục dùng tay xoa nắn huyệt thái dương của mình, ánh mắt khép hờ, môi mím chặt, nói tiếng xin lỗi với người bên cạnh rồi sau đó đi về phía WC.

Thần Hi ở ngoài cửa hành lang đợi trong chốc lát, sau đó nhìn thấy Tuân Dục có chút suy yếu mà chống vách tường đi ra, cô tiến lên đỡ anh một chút, “Tuân tổng, ngài không thoải mái sao? Có cần tôi đưa ngài đến phòng xép nghỉ ngơi hay không?”

Lúc này Tuân Dục chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu vựng thành một bãi nước, mở to mắt nhìn Thần Hi nhưng lại giống như không có cách để ngắm nhìn, gật gật đầu với cô rồi nhẹ giọng nói, “Ừ, làm phiền cô đỡ tôi đi một chút.”

Từ chỗ Tuân Dục lấy được thẻ phòng mở cửa phòng xép ra, gian phòng xép này là chuẩn bị riêng cho Tuân Dục, Thần Hi thật cẩn thận đỡ anh lên trên giường, nói một tiếng, “Vậy Tuân tổng ngài nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”

Anh dùng cánh tay đỡ cái chán, mày vẫn cứ nhăn chặt, nhắm mắt lại phát ra một tiếng ừ từ chỗ sâu trong cổ họng rồi không nói chuyện nữa.

Thần Hi rời khỏi phòng xép, đi xuống hội trường dưới lầu ngẩn người nửa giờ, sau đó lại lần nữa đi lên mở cửa phòng.

Bên trong cánh cửa yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Thần Hi dẫm lên thảm có chút không quá yên tâm mà đi đến mép giường, phát hiện anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, chỉ là mặt nóng lên, môi cũng mím càng chặt, trên trán có rất nhỏ mồ hôi chảy ra.

Thần Hi thử thăm dò kêu một tiếng, “Tuân tổng, anh có khỏe không?”

Không ai đáp lại, Thần Hi đưa tay đến bên gò má anh, muốn xem độ ấm hiện tại của anh, bị anh lập tức nắm lấy dán lên má.

“Tay của cô, thật lạnh.”

“Thật thoải mái.”

Nói xong dùng môi nóng bỏng hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay và ngón tay cô, trên tay truyền đến cảm giác ướŧ áŧ làm phía sau lưng Thần Hi lập tức ngứa, khó có thể chịu đựng.

Muốn thu tay về nhưng sức lực anh quá lớn, căn bản tránh không thoát. Gò má anh một bên cọ mu bàn tay, một bên nhẹ nhàng hôn mặt trên, lặp lại vuốt ve.

Một cái tay khác có chút không chịu nổi mà cởi bỏ cà vạt, cúc áo sơ mi của bản thân, áo khoác âu phục còn trên người anh, làm cho độ ấm toàn thân anh càng tăng cao.