Chương 11: Cô cảm thấy tôi thích Tuân tổng sao

Buổi tối trở về muộn, buổi sáng còn phải dậy sớm, sắc mặt cô cũng có chút tiều tụy, rõ ràng có thể thấy được dưới mắt đã có quầng thâm. Giữa trưa ôm một con gấu bông dạng gối lót liền ngủ trên bàn làm việc, hơi thở mềm nhẹ của cô phả lên trên gối lót, an tĩnh mà ngoan ngoãn.

Hiện tại vẫn là đầu mùa xuân, tuy rằng mở điều hòa nhưng khi ngủ vẫn có cảm giác cả phòng có gió. Sau khi ngủ say thân thể như cần thêm độ ấm, trên đùi Thần Hi đắp tấm thảm lông nhỏ, độ dày của thảm lông làm cô cảm nhận được ấm áp.

Ngủ đến gần 2 giờ thì tỉnh lại, Thần Hi xoa xoa đôi mắt, chậm rãi nhìn. Mà chân mình lại tê liệt do nằm bò nên máu không lưu thông, cô đứng lên hoạt động chân một chút, mới áp xuống loại cảm giác tê liệt này.

Không biết những ngày như vậy còn phải tiếp tục bao lâu, yên lặng thở dài trong lòng.

Thật vất vả đến thứ sáu, Lương Như Tri bàn bên di chuyển ghế có thể đi lại đến bên cạnh bàn làm việc của Thần Hi nhỏ giọng nói, “Hi Hi, muốn đi mát xa không?”

Vừa nói vừa hoạt động bả vai và phần cổ mình một chút, truyền đến một tiếng rộp giòn vang. Lương Như Tri nghe thấy thanh âm thì nháy mắt cất cao tiếng nói, “Cổ tôi! Cô nghe thấy không! Nó cũng đã bắt đầu vang lên răng rắc!”

Thần Hi quay mặt cười đáp cô ấy, “Có có, tôi nghe thấy.”

Thần Hi đã bắt đầu cảm thấy vai cổ khó chịu từ trước, thậm chí còn cảm thấy vì luôn nhìn máy tính và cúi đầu xem tư liệu, lưng của mình cũng có xu thế xuống cấp. Đúng lúc Lương Như Tri đề nghị, Thần Hi sảng khoái đáp ứng.

Lương Như Tri nắm tay lại rồi giật cánh tay xuống làm ra cái tư thế yes, vui vẻ di chuyển ghế trở về vị trí làm việc.

Sau khi hai người tan tầm thì tùy tiện tìm một cửa hàng gần đây để ăn cơm chiều, Lương Như Tri thổi miến gắp từ trong nồi lẩu ra rồi đưa vào trong miệng, hỏi Thần Hi, “Hi Hi, kỳ thật có một chuyện tôi không biết có nên hỏi cô hay không.”

Gắp lấy nấm hương bỏ vào trong nồi lẩu, Thần Hi ngẩng đầu, thanh âm có ôn nhu của thiếu nữ, “Không sao, cô nói đi.”

“Lần trước mọi người trong công ty đều nói cô, hình như thích Tuân tổng, có phải thật sự hay không?”

Thần Hi dừng một chút, hỏi lại Lương Như Tri, “Hừm…… Cô cảm thấy tôi thích Tuân tổng sao?”

Lương Như Tri nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, lắc lắc đầu, “Tôi cảm thấy không thích.”

“Nhưng gần đây có người bịa đặt lời bậy bạ cho cô, hình như là câu dẫn Tuân tổng cái gì đó, muốn leo lên cành cao.”

Thần Hi cười cười, cũng lắc lắc đầu theo, “Lời đồn thì vẫn là giả, chắc là do một số hành vi lúc trước bị người khác hiểu lầm.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Thân phận địa vị như Tuân tổng, sau lưng có rất nhiều cô gái rình như hổ rình mồi, không trở thành tình địch thì tương đối tốt.”

Lương Như Tri sau khi nhận được đáp án thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại bắt đầu nhiều chuyện, “Cô không biết thôi, tôi nghe nói nhà Tuân tổng hình như rất vừa lòng với con gái duy nhất của tập đoàn Xích Cùng, Lưu Nhất Vân, lúc trước luôn muốn tác hợp quan hệ của hai người.”

Thần Hi có chút dở khóc dở cười, “Mấy tin tức này các cô biết kiểu gì?”

“Tôi nghe mấy chị bộ bên cạnh nói chuyện phiếm ở phòng trà, các chị nói. Hình như cái Lưu Nhất Vân kia lớn lên còn rất xinh đẹp.”

“Chắc đây mới là môn đăng hộ đối trong giới hào môn, trai tài gái sắc.”

Thần Hi nhịn không được cười, “Được rồi, mau ăn cơm đi.”