Chương 12: Mát xa

Sau khi ăn xong hai người đi mát xa, đây là lần đầu Thần Hi tới nên cũng không có kinh nghiệm, tùy tiện tìm nữ sư phó có đôi tay khá lớn.

Nằm ở trên giường mát xa, đôi tay của sư phó đầu tiên là thong thả kéo giãn vai cổ ra phía ngoài, sau khi giãn vai cổ lại tương đối mềm nhẹ mà gần sát nửa cánh tay, đẩy xuống từ bả vai.

Lương Như Tri đối diện cũng giống như vậy, chẳng qua Lương Như Tri hỏi sư phó, “Sư phó, trên lưng có phải có rất nhiều thịt nên không dễ đẩy hay không?”

Sư phó bên trên đáp, “Cô đây là bình thường, ngược lại nếu quá gầy sẽ dễ bị đau.”

Sư phó mát xa cho Thần Hi nói tiếp, “Người bạn này của cô không dễ đẩy hơn cô. Tôi còn có thể sờ đến một chút xương nhô lên của cô ấy, cái bả vai thật nhỏ này đẩy lên sẽ càng đau đó.”

Thần Hi cũng thân thiết cảm nhận được “Càng đau” mà sư phó nói từ phía sau, quả nhiên không nói dối.

Không biết làn da của Thần Hi tương đối mảnh mai hay là do tố chất thân thể, sau khi ấn bả vai và cổ xong thì một mảng đó đã đỏ lên, tuy không dày đặc và phạm vi lớn như cạo gió, nhưng thoáng nhìn thì vẫn có chút ghê người.

Bởi vì tay sư phó mát xa khá lớn, khi dọc theo xương sống từ giữa lưng chậm rãi đẩy lên trên, đau đớn làm Thần Hi thiếu chút nữa linh hồn xuất khiếu, trên lưng cũng lưu lại một vệt đỏ thập phần rõ ràng.

Khi làm xong tất cả thì mồ hôi Thần Hi đã chảy đầy đầu, không biết là bị niết, hay là nhịn quá đau.

Nhưng một khác khi vừa ra khỏi cửa, hai người Thần Hi và Lương Như Tri chỉ cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc(*) toàn thân được đả thông, cả người như máy móc được sửa chữa tân trang bôi lên tinh dầu, linh hoạt thoải mái không thể tưởng tượng.

*Mạch Nhâm và mạch Đốc thuộc về hai dòng mạch của kỳ kinh bát mạch. Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Cơ thể của con người phía trước là âm và phía sau là dương, vì vậy mạch Nhâm ở phía trước cơ thể, mạch Đốc nằm ở phía sau cơ thể.

Tuy phía sau lưng, bả vai và cả trên cổ Thần Hi đều có thể rõ ràng mà thấy được vết bầm tím và vết đỏ, nhưng mà không chịu nổi loại cảm giác toàn thân thông thoáng thoải mái này.

Hai người song song cảm thán lần sau nhất định còn đến.

Sau khi trở về, Thần Hi ngủ ngon một đêm.

*

Thời tiết đầu xuân ngẫu nhiên có ấm áp lại, đi trên đường đã có áo lông vũ và áo len để chống chọi với thời tiết, mà văn phòng là độ ấm vĩnh hằng làm cho người thoải mái.

Thần Hi mặc một chiếc áo lông có màu sắc thiên về hồng nhạt, phụ trợ cho màu da cô càng trắng, thanh thuần như phù dung ra khỏi nước, nhưng đoá phù dung này mang theo vết bầm tím.

Mấy ngày hôm trước Thần Hi thả tóc xuống, che khuất cổ cho nên mọi người xem không thấy. Hôm nay Thần Hi buộc đuôi ngựa, có thể rõ ràng nhìn thấy vết bầm tím trên cổ.

Đồng sự đi ngang qua nhìn thấy đều nhịn không được hỏi, “Thần Hi, cổ của cô bị làm sao vậy?”

Thần Hi chỉ có thể thành thật giải đáp, mấy ngày hôm trước tăng ca cảm thấy có chút mệt, vì thế cùng Như Tri đến tiệm ấn một chút. Mọi người sôi nổi dò hỏi kỹ thuật như thế nào, cảm thụ như thế nào, nói lần sau cùng đi với nhau.

Thần Hi sau khi kỹ càng tỉ mỉ nêu cảm thụ xong thì gật đầu đồng ý.

Ngày nọ tan tầm khi chờ thang máy.

Hai người đằng trước đang thương lượng cuối tuần nên đến cửa hàng mát xa nào, một người nói, “Chỗ lần trước Thần Hi đi không tồi đó, ấn đến cổ Thần Hi tím đỏ thật lâu.”

Một người khác đáp, “Lợi hại như vậy. Nhưng dễ dàng như vậy đã tím, có phải gần đây cô ấy làm để đuổi kịp tiến độ quá nhiều nên thân thể không tốt lắm hay không.”

“Tôi cũng không rõ, đến lúc đó chúng ta đến tiệm này xem.”

Thanh âm thang máy vang lên một tiếng ting, đánh gãy cuộc nói chuyện giữa hai người, lúc này mới phát hiện thì ra phía sau mình đứng một người, còn là Tuân Dục.

Hai người vội vàng im miệng, chủ động để Tuân Dục vào thang máy trước, sau đó lại cẩn thận đi vào thang máy, vượt qua một phút đặt chân trong thang máy.

Mà các cô không nhìn thấy đó là, Tuân Dục sau khi nghe thấy các cô nói thì nhăn mày lại.