Chương 13: Mèo con

Không đến hai ngày, Trần Hân Lan từ ngoài cửa đi vào văn phòng, vẻ mặt hưng phấn kích động nói, “Tôi có một cái tin tức tốt, ai muốn nghe?”

Các đồng sự ngồi làm việc ngẩng đầu, Thần Hi cũng vậy.

Lương Như Tri luôn luôn tích cực lập tức truy vấn, “Cái tin tức tốt gì?”

Trần Hân Lan nhìn nhìn xung quanh, sau đó đè thấp giọng rồi nói, “Tôi vừa mới nghe được Tuân tổng thông tri chị Trần ở trên hội nghị, nói rằng suy xét thấy lượng công việc của bộ thị trường, thời gian nộp báo cáo cuối cùng sẽ được chậm lại.”

Vừa nghe thấy cái này mọi người đều nhịn không được bắt đầu sôi nổi thảo luận, “Thật hay giả, Hân Lan sẽ không gạt chúng tôi chứ.”

“Tôi lừa mọi người thì có chỗ tốt gì, tôi ở bên ngoài hội nghị chính tai nghe được! Chắc là lát sau chị Trần sẽ đến thông tri mọi người.”

Quả nhiên, đợi lát nữa họp xong, chị Trần từ phòng họp đi vào trong văn phòng, trên tay còn cầm vở ghi chép hội nghị, “Các vị các bạn, hôm nay Tuân tổng làm chậm lại thời gian nộp thành quả cuối cùng của chúng ta, mọi người có thể thả lỏng một chút.”

Mọi người nhận được thông báo xác nhận thì lập tức cao giọng hoan hô, nhiệt liệt thảo luận, “Cuối cùng có thể không tăng ca để đuổi kịp tiến độ!”

“Đúng vậy đúng vậy, thời gian trước thiếu chút nữa áp bức chết tôi.”

“Cám ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt!”

Trong bầu không khí vui sướиɠ, không biết là ai đề nghị buổi tối đi ra ngoài chúc mừng với nhau. Trong khoảng thời gian này mọi người đều ở trong trạng thái tăng ca, cũng đã lâu không đi ra ngoài tụ hội, vừa nhắc đến liền thuận lợi ước định.

Trong bữa tiệc Thần Hi uống một chút rượu, đầu mê mê choáng choáng, có chút tìm không thấy phương hướng. Trong nhóm có một cái nam sinh vốn dĩ muốn xung phong nhận việc đưa Thần Hi về nhà, không ngờ Thần Hi đã gọi điện thoại cho Văn Cảnh Lâm, mang theo một chút âm rung hỏi anh đang làm gì, có thể đến đây đón cô hay không.

Khi Văn Cảnh Lâm đi đến phòng liên hoan, phòng bao an tĩnh một chút. Anh chào hỏi với mọi người, nói là bạn của Thần Hi, tới đón cô trở về.

Mọi người vừa nghe thì vội vàng cười pha trò, nhưng mà sắc mặt lại khác nhau. Văn Cảnh Lâm lướt qua mọi người, ngồi xổm tới gần Thần Hi đang dựa ở bên cạnh sô pha, mở miệng ôn nhu nói, “Tiểu Hi, tỉnh tỉnh, anh tới đón em về.”

Thần Hi mở to mắt ngắm nhìn anh một chút, sau đó cười một cái ôm vai anh, miệng lẩm bẩm nói mớ cái gì đó, không thể nghe rõ.

Anh đỡ thân thể mềm mại không xương của Thần Hi dậy, nói lời cảm ơn và tạm biệt với mọi người, sau đó rời khỏi phòng. Ra phòng, anh khom lưng ôm Thần Hi vào trong ngực, đi về phía xe mình. Khí nóng khi Thần Hi thở phun lên trên cổ anh, có chút ngứa.

Cẩn thận bỏ cô vào ghế phụ, thắt đai an toàn, sau đó khởi động xe đưa cô về chung cư.

Thời điểm xuống xe cô đã hơi chút mất ý thức, Văn Cảnh Lâm vốn dĩ chuẩn bị tiếp tục khom lưng ôm cô lên, cô giãy giụa ôm cổ anh không muốn.

Văn Cảnh Lâm làm cô đứng thẳng, đôi tay nâng gương mặt cô lên rồi nhìn cô, “Đứng lên, mèo con.”

Môi cô hồng nhuận mê người, gò má bởi vì uống rượu mà nổi lên đỏ ửng, giờ này khắc này một đôi mắt hạnh mở to, vô tội ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh Lâm.

Anh nâng mặt cô, ôn nhu hôn lên. Anh dùng môi mình nhẹ nhàng miêu tả đường môi cô, khẽ hôn gò má phiếm hồng và chóp mũi của cô. Hôn xong, cô vùi đầu vào trong ngực anh, không muốn ngẩng đầu, cô nghe thấy ngực anh phát ra chấn động, là anh đang cười.

Đưa cô lên lâu, đến phòng khách rót chén nước cho cô rồi đút cho cô uống hết một nửa, cởϊ áσ khoác dày cô đang mặc giúp cô, để Thần Hi có thể tương đối thoải mái mà nằm trên giường.

Nhẹ nhàng đắp chăn lên người cho Thần Hi, cô phát ra hừ nhẹ, tay vươn ra từ bên trong. Sau đó nghiêng đầu, đôi mắt như không thể mở ra được.

Sau khi xác định Thần Hi chỉ là muốn ngủ, Văn Cảnh Lâm lại giúp cô thu dọn một chút, nhẫn nhịn muốn hôn gương mặt cô, nói “Hi Hi, vậy anh đi trước, có việc gì thì gọi cho anh, biết chưa?”

Hơi thở Thần Hi đều đều, không có trả lời. Văn Cảnh Lâm nhìn bộ dáng thập phần đáng yêu của cô, nhìn thêm vài phút mới thân sĩ đóng cửa rời đi.