Chương 6: Trừ tịch vui vẻ

Sắp tới công ty sẽ nghỉ Tết không sai biệt lắm, Thần Hi là người địa phương, về nhà thập phần dễ dàng, vì thế cũng không phải giành vé như những đồng sự khác.

Hơi thở những ngày cuối năm càng ngày càng nồng đậm, một ngày cuối cùng, Thần Hi đi ra cửa thang lầu văn phòng, mặc một bộ quần áo màu trắng tuyết, mang theo một cái khăn quàng cổ màu vàng, tổng thể thoạt nhìn xinh xắn đáng yêu.

Cô cắm tay vào trong túi, thổi khí nóng vào trong không khí sẽ biến thành sương mù màu trắng, vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra cái mũi nhỏ xinh và đôi mắt lấp lánh.

Mà cô hoàn toàn không có phát hiện, bên cạnh đường có một chiếc xe Rolls-Royce điệu thấp đi theo cô, cách một khoảng phía sau, cho đến khi cô đi vào trạm tàu điện ngầm.

Tuân Dục ngồi ghế sau trong xe không nói một lời, sau khi nhìn cái bóng dáng kia chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, nói với tài xế, “Về nhà.”

Ở trên xe anh nhịn không được nhắm mắt, trong đầu là hình ảnh của cô. Nhớ tới những lần nhìn thấy cô gần đây là cuộc họp lần trước nữa, cô cúi đầu nghiêm túc nhìn văn kiện trong tay, toàn bộ quá trình không có ngẩng đầu lên nhìn anh ở bên trên. Một lần tiếp là nhìn thấy cô ở cửa phòng trà, mày nhíu lại, bưng ly nước trong tay không đi vào. Chờ đến khi người bên trong thấy cô đứng ngoài cửa, có chút sợ hãi lôi kéo đồng bạn ấp úng rời đi. Anh nhìn thấy cô bưng cái ly đi vào.

Trong công ty có một ít đồn đãi về cô, anh không phải chưa từng nghe qua. Có một số lời nói cũng không phải dễ nghe, như là “Tao hóa”, “Giả thanh thuần”, “Quyến rũ kẻ có tiền” vang không dứt bên tai.

Nhưng hình như bản thân cô lại giả bộ không nghe thấy, anh không biết rốt cuộc trong lòng cô có vì những lời này mà từng khó chịu hay không.

Trong nhà có hương vị dày đặc, thân thích nơi đây đều tụ tập ở một chỗ, bao gồm trưởng bối và vãn bối. Một bên là hoạt động đánh mạt chược của người lớn tuổi, một bên là tiệc liên hoan Tết m Lịch trên sô pha, vừa lúc đang phát sóng tiểu phẩm, TV thường thường truyền đến tiếng cười của người xem, trẻ con không xem TV đang ngồi vây quanh bên nhau, kích động thảo luận về trò chơi.

Thần Hi ở một bên ôm di động nhắn tin chúc trừ tịch(*) cho đồng nghiệp người thân và bạn bè, từng người từng người cũng chúc đáp lại. Ngón tay dừng lại trên tên Tuân Dục, rối rắm có nên gửi tin nhắn cho anh hay không, suy tư nửa ngày quyết định gửi, dù sao trên dưới toàn công ty có nhiều người như vậy, chỉ có một cái tin nhắn, nói không chừng anh cũng không mở ra xem.

*Trừ tịch: đêm giao thừa, đêm 30

Đang soạn tin nhắn trên giao diện, “Trừ tịch vui vẻ nha Tuân tổng! Chúc cả nhà ngài một năm mới vui vẻ, hạnh phúc an khang! —— Thần Hi từ bộ thị trường.”

Gửi tin nhắn xong Thần Hi thở một hơi, cũng coi như hoàn thành một cái nhiệm vụ. Còn anh xem không xem, đó không phải chuyện của cô, anh xem hay không xem cũng không có quan hệ với cô.

Bị đẩy ra chơi mạt chược, nói giỡn với ba cô sáu dì, mi mắt cong cong, con mắt sáng to tròn, chọc cho các trưởng bối yêu thích.

Khi kết thúc đã 12 giờ, nhìn thấy tin nhắn Tuân Dục trả lời trên di động, “Trừ tịch vui vẻ.”

Thời gian trả lời là hơn 10 giờ, đã sắp qua hai giờ. Năm mới đếm ngược đã qua, ánh sáng nhạt ấm áp ngoài cửa sổ phát ra từ nhà dân, có tiếng cười loáng thoáng truyền đến.

Thần Hi tắt màn hình di động, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.