Chương 7: Văn Cảnh Lâm

Mùng ba, sáng sớm Thần Hi đã bị kéo đến nhà sư huynh đồng môn năm đó phỏng vấn bố Thần, cũng là giáo sư cấp cao trong trường đại học, năm ngoái vừa đạt được giải nhất khoa học kỹ thuật quốc gia, tên là Văn An Hạnh.

Bởi vì ông Văn thích nơi có không gian yên tĩnh, cho nên hiện tại đang sống tại một khu biệt thự ở ngoại ô, thực vật vây xung quanh, đường phố ngoài biệt thự sạch sẽ ngăn nắp.

Tới cửa, mang đầy quà thăm hỏi nhưng người mở cửa lại là người khác.

Người mở cửa đeo mắt kính gọng vàng, lễ phép gọi bố Thần một tiếng chú, sau đó vươn bàn tay với khớp xương rõ ràng mời hai người vào nhà.

Phòng khách truyền đến tiếng cười của Văn An Hạnh, “Ông Thần, ông đã tới.”

Hai người Thần Hi đi vào phòng khách, Văn An Hạnh chỉ vào người con trai vừa rồi, giới thiệu, “Đây là cháu của tôi, tên là Văn Cảnh Lâm, năm trước mới tốt nghiệp tiến sĩ Cambridge, hiện tại làm giáo sư công nghệ ở đại học.”

Thần Hi kinh ngạc, anh ta thoạt nhìn không vượt qua 30 tuổi, nói là học sinh cô cũng sẽ tin, không nghĩ tới đã là giáo sư công nghệ ở đại học. Lập tức làm cho Thần Hi kính nể.

Văn Cảnh Lâm phất phất tay, đôi mắt dưới gọng kính khẽ cười, “Bác quá khen, hiện tại cháu chỉ là lão sư bình thường mà thôi.”

Bố Thần liên tục khích lệ nói nhân tài mới xuất hiện, tiền đồ không thể đo, kéo Thần Hi bên cạnh tới giới thiệu, “Đây là con gái Thần Hi, chỉ là sinh viên tốt nghiệp đại học, hiện tại đang công tác tại tập đoàn Vạn Thành. Tương lai còn cần Cảnh Lâm giúp đỡ.”

Bố Thần hàn huyên với ông Văn một hồi liền đắm chìm ở trong thế giới của hai người, thăm hỏi tình hình những năm gần đây của từng người và tình trạng của sư huynh sư tỷ và ân sư năm đó.

Chỉ có hai người Văn Cảnh Lâm và Thần Hi ngồi im, lát sau ông Văn như nhận ra cái gì, ngẩng đầu nói với Văn Cảnh Lâm, “Cháu đưa Tiểu Hi đi dạo đâu đó đi, không cần nghe hai người già chúng ta nói chuyện.”

Văn Cảnh Lâm nghe theo, mỉm cười đưa Thần Hi đi qua phòng trà đến vườn hoa nhỏ để đi dạo. Sương sáng còn đọng trên lá cây, bên cạnh là núi giả, thanh âm nước chảy róc rách dễ nghe, làm người vui vẻ thoải mái.

Thần Hi nhịn không được hít một hơi thật sâu, tán thưởng, "Không khí nơi này thật tốt.”

Văn Cảnh Lâm nhìn bộ dáng nhắm mắt hít thở của Thần Hi rồi cười một tiếng, Thần Hi đột nhiên nhận ra bản thân có chút thất thố, cúi đầu cắn cắn môi, “Xin lỗi, tôi đột nhiên…… Không khống chế được bản thân.”

Ý cười của Văn Cảnh Lâm càng sâu, “Ừ, không sao.”

Dưới đất rải một chút đá cuội và phiến đá màu than chì, bên cạnh đặt một vài bồn hoa cùng với thực vật. Thần Hi đi trên đường mòn thì lực chú ý bị một bồn hoa hấp dẫn, Văn Cảnh Lâm nhận ra cô tạm dừng.

Anh đi đến bên cây rồi cúi người xuống, vươn tay sờ sờ cây màu xanh lục có lông xù xù, mở miệng nói, “Giống đuôi cáo không?”

Cây có hình bầu dục dài, lá cây nhỏ và có gai, thoạt nhìn rất giống. Thần Hi gật gật đầu.

Văn Cảnh Lâm bóp cây một cái nhẹ, ngẩng đầu nhìn Thần Hi, “Nó tên hồ đuôi thiên môn đông thảo(*). Sinh trưởng đầu tiên tại Nam Phi, bởi vì giống như đuôi cáo mà được gọi như vậy.”

*hồ đuôi thiên môn đông thảo: mình để theo convert, nếu mn muốn biết cây như thế nào có thể tìm "foxtail asparagus fern" hoặc "tùng đuôi chồn"

Lúc sau Văn Cảnh Lâm lại giới thiệu một vài thực vật trong vườn hoa cho Thần Hi, Thần Hi kiên nhẫn nghe anh phổ cập khoa học, bên gật đầu bên nhìn về phía anh.

Anh đang hết sức chuyên chú mà nói cây cối cho cô, nhận thấy được ánh mắt, thản nhiên đối diện sau đó cười cười.

Tuy không phải thân thiết nhưng lại hơn thân thiết, cuối cùng hai người đã thêm phương thức liên hệ dưới sự ra sức của trưởng bối hai bên.

Thần Hi cũng không phản cảm với Văn Cảnh Lâm, thậm chí bắt đầu có một loại ý tưởng, kết hôn với anh chắc hẳn cũng không tồi? Hoặc là sinh một đứa con chắc chắn sẽ thông minh xinh đẹp.

Thần Hi lắc lắc đầu, như vậy là không tốt, vẫn nên chuyên tâm làm việc thôi.

Sáng sớm mùng sáu nhận được tin nhắn của Văn Cảnh Lâm, hỏi cô có rảnh hay không, nếu rảnh thì có thể cùng đến chợ hoa đi dạo. Thần Hi đáp ứng đi.

Mà Tuân Dục nhìn thấy người nào đó cùng nhau đi ra ngoài với Văn Cảnh Lâm, khi hai người ăn ý sát người với nhau để nhìn hoa, rồi lại ngượng ngùng lui về, tay nắm lại thật chặt.

Nhanh như vậy cô đã đổi mới mục tiêu? Nhanh như vậy đã mất hứng thú với mình?

Mùng tám đi làm, một đống người trong công ty kêu trời khóc đất, đặc biệt là bộ thị trường.

Lương Như Tri bàn làm việc bên cạnh cẩn thận thò đầu qua nhỏ giọng nói thầm với Thần Hi, “Có phải Tuân tổng ăn Tết mà mắc bệnh gì hay không? Đột nhiên muốn chúng ta làm nhiều tài liệu và báo cáo như vậy, đây không phải là ép người tăng ca hay sao?”

Ngày đầu tiên đi làm đã bị thông báo phải sửa lại số liệu các hạng sản nghiệp và báo cáo nghiên cứu gần mười năm của Vạn Thành, mà sản nghiệp tập đoàn Vạn Thành bao gồm nhiều lĩnh vực như y tế, bất động sản, tài chính và đầu tư kỹ thuật, mỗi một sản nghiệp đều có số lớn công việc.

Cả bộ đã kêu trời oán đất.

Nhưng tin tức tốt là tăng ca sẽ được gấp đôi tiền lương, hơn nữa khi trở về sẽ có xe đưa, thanh âm kêu khổ của mọi người nhỏ đi nhiều.