Chương 8: Tại sao luôn trốn tránh tôi

Mấy ngày liên tiếp, Thần Hi đều là trạng thái tăng ca, không rảnh bận tâm tiếp xúc với Văn Cảnh Lâm.

Tuân Dục muốn tư liệu gần mười năm, nhưng những cái này cũng không lưu trữ tất cả dưới dạng điện từ, có một số niên đại lâu hoặc vì tính bảo mật, in ấn dưới dạng văn bản trên giấy rồi để ở phòng hồ sơ.

Thần Hi đến phòng hồ sơ trên tầng 8 để đăng ký, mượn đọc một vài hồ sơ có thể lấy ra của phòng, mà vì bên trong có quy định, chỉ có thể xem xét ở trong phòng. Vì thế ban ngày Thần Hi mang máy tính đến phòng hồ sơ, ngồi ở trong phòng hồ sơ đọc tài liệu chỉ có thể xem không thể lấy rồi điền số liệu cần thiết vào. Mà buổi tối lại ở văn phòng đọc tài liệu có thể mượn ra, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Thần Hi ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ trong phòng hồ sơ, ánh mặt trời đông sau giờ ngọ(*) chiếu lên trên người cô, có thể nhìn thấy lông tơ tinh tế trên mặt.

*Giờ ngọ: từ 11h-13h

Xem xong mấy quyển trên bàn, cô duỗi người, xoa xoa cổ, cảm thấy hình như gần đây nhìn máy tính lâu nên có chút khó chịu. Cô xoa nhẹ một chút rồi đứng lên, chuẩn bị đổi tài liệu ghi vào.

“BC-12079, BC-15081, BC-131150.” Tay cô hoạt động trên kệ sách, tìm văn kiện mình cần.

Trong phòng hồ sơ chỉ có một nhân viên quản lý, lại còn ở bên ngoài phòng. Cho nên trong phòng hồ sơ lớn, chỉ có một mình Thần Hi.

Trong không khí truyền đến tiếng bước chân thanh thúy, làm cho thần kinh cô có chút căng thẳng khi trong phòng chỉ có một người. Cô quay đầu nhìn ra sau, không thấy người, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Có người sao?”

Tiếng bước chân tạm thời dừng lại nhưng cũng không có phát ra bất kỳ hồi đáp nào. Thần Hi có chút do dự đi qua một loạt kệ sách, đến chỗ ngoặt thì vươn đầu ngó ra nhìn về phía cửa, người tới cũng nhìn cô.

Mặt Thần Hi đột nhiên biến hồng, ôm hồ sơ vào trong lòng ngực rồi cúi đầu nói một tiếng, “Tuân tổng, buổi chiều tốt lành.”

Hai người đã thật lâu không nói chuyện, một mình một phòng càng là hiếm càng thêm hiếm, cái này làm cho cô cảm thấy cực kỳ khẩn trương.

Anh ừ một tiếng, không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc. Đầu Thần Hi như bị mắc kẹt, lưỡi trong miệng như không động đậy được, không biết nên nói gì, trong không khí tràn ngập xấu hổ.

Thần Hi đang chuẩn bị đáp nếu không có việc gì thì tôi đi trước, còn chưa nói ra. Tầm mắt Tuân Dục đã thẳng tắp mà nhìn về phía Thần Hi, mở miệng hỏi, “Tại sao luôn trốn tránh tôi?”

Tuy sự thật là như vậy, nhưng trực tiếp bị hỏi vẫn làm Thần Hi có chút trở tay không kịp, “A…… Tuân tổng ngài hiểu lầm rồi, không có… Việc đó.”

Thần Hi nhìn thấy anh cất bước đến gần, nắm lấy cổ tay cô kéo toàn bộ thân thể của cô về phía bản thân mình, “Thật không?”

Cô né tránh khuôn mặt để sát vào của anh, giãy giụa cánh tay một chút nhưng không tránh thoát. Văn kiện đang ôm bởi vì giãy giụa mà càng trở nên không ổn định, trực tiếp rơi xuống dưới sàn nhà, phát ra tiếng vang ở trong không gian yên tĩnh.

Tuân Dục liếc mắt nhìn văn kiện trên mặt đất, không thèm để ý đến, quay đầu lại rồi cúi đầu dán cái trán Thần Hi, một cái tay khác tiến đến phần eo cô, mạnh mẽ phát lực đẩy về phía trước, hạ thân hai người chặt như không khe hở.

Anh cúi đầu nói bên tai cô, “Lúc trước em không phải như vậy.”