Chương 7.1: Nhà vệ sinh bí bách

Tuy rằng trường trung học Quang Hoa có quy định rõ ràng rằng không thể yêu đương nhưng vẫn có không ít những đôi tình nhân lén lút. Họ có thể cùng nhau ăn cơm trong trường, đi dạo hoặc là đi đến phòng đọc sách.

Nhưng những cái này Lâm Tông Hào đều không thể tận hưởng... thời gian tan học là cơ hội duy nhất mà họ có thể ở riêng với nhau.

Vốn dĩ cậu đề nghị buổi sáng cũng đi đón cô nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.

Cậu chỉ có thể dùng thời gian ngắn ngủi này làm một số chuyện quan trọng để chứng minh tư cách bạn trai của cậu, ví dụ như hôn, ôm, sờ!

Liên tiếp mấy ngày đều như vậy...

Lại đến thứ sáu, thời gian tan học buổi chiều còn sớm.

Quản Đồng như một tên trộm lén lút lên xe.

Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cô có hơi đau đầu, để tiện cho Quản Đồng, nơi chiếc xe đậu cách trường học khá xa, Lâm Tông Hào suy nghĩ cần phải cùng cô làm một số việc gì đó để thúc đẩy tình cảm, bị cô lấy lý do phải về nhà ăn cơm cùng ba mẹ để từ chối...

"Ưʍ... cậu cắn tôi đau." Cô đỏ mắt khóc lóc.

Không thể cùng nhau ăn cơm thì phải bù lại bằng cái khác.

Đợi hai người tách ra lần nữa, Quản Đồng đã sớm thở hồng hộc.

Đôi môi hơi sưng, ánh mắt long lanh.

Nhìn thấy vết rách bị cậu cắn trên đôi môi của cô gái, trong lòng Lâm Tông Hào lại nổi lên du͙© vọиɠ mãnh liệt.

Bàn tay của cậu cách áσ ɭóŧ đùa bỡn bộ ngực sữa của cô, bình thường mặc áo sơ mi rộng thùng thình, ngược lại không nhìn ra trên người cô còn cất giấu bảo bối như vậy, bàn tay to lớn của cậu cũng không nắm hết.

Cảm xúc rất kỳ diệu, mềm mại nhưng có độ đàn hồi, làm cậu yêu thích không muốn rời tay, muốn liếʍ thử một cái xem có tan chảy trong miệng hay không.

Còn muốn tiếp tục đi xuống, cô gái làm thế nào cũng không chịu.

Cho dù như vậy, vào thời điểm này trong ngày cũng là thời điểm mà gần đây cậu thấy hạnh phúc nhất, loại hóc môn dopamine này chỉ sinh ra vào những lúc cậu thắng trận đấu bóng rổ.

Mà thôi, gần đây cậu coi như có đủ sự kiên nhẫn, thái độ cũng không cương quyết.

Lâm Tông Hào bình phục lại hơi thở, bắt đầu nói vào chuyện chính: "Ngày mai cùng tôi đi xem phim, có thời gian không?"

"Không được!" Quản Đồng trả lời dứt khoát, căn bản không cần suy nghĩ gì cả.

Nhìn thấy ánh mắt không vui của Lâm Tông Hào mới nhớ tới bổ sung: "Gia đình của em họ tôi muốn đến nhà chơi."

Đương nhiên là nói dối, đối với cô mà nói mỗi ngày mười mấy phút này đã là cực hình rồi, cuối tuần còn phải đi chơi riêng, điều này sao có thể chứ?

"Vậy ngày mốt?"

"Cũng không được!"

"Được, vậy tuần sau!"

Lâm Tông Hào không cho cô cơ hội từ chối... cô không thể không đồng ý.

Sau khi đưa Quản Đồng về đến lối vào tiểu khu lần nữa, Lâm Tông Hào nhìn thấy em trai nhỏ của mình đã ngẩng đầu, an ủi xoa xoa: "Đừng có gấp, ráng đợi anh trai chị dâu bồi dưỡng thêm chút tình cảm nha."

Thời gian lại qua mấy ngày nữa, mối quan hệ giữa Quản Đồng và Lâm Tông Hào vẫn lén lút duy trì như vậy, cô kiên quyết không muốn để các bạn học biết, mỗi ngày không thể không lén lén lút lút lên xe.

Hai người cũng bắt đầu quen thuộc, cậu ở trước mặt mình giống như cũng không còn hung dữ như lúc trước nữa.

Thậm chí cũng bắt đầu từ từ quen với việc ở chung với cậu mỗi ngày.