Chương 6: Có mấy ý nghĩa

Lâm Tông Hào còn muốn tiếp tục, lúc này tiếng chuông giờ tự học buổi tối đã vang lên.

Trong nháy mắt Quản Đồng tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy Lâm Tông Hạo đang ở trước mặt mình ra.

"Buổi tối tôi đưa cậu về nhà!"

Quản Đồng chạy mất dép, cũng không biết có nghe thấy lời của cậu không.

Chân trước cô vừa vào lớp thì chân sau giáo viên đã cầm bài thi đi vào.

Người ngồi cùng bàn Lý Giai nhìn gương mặt đỏ ửng không bình thường của cô: "Cậu làm sao vậy?"

"Không có gì... vừa nãy gấp gáp chạy." Quản Đồng hốt hoảng từ bàn học lấy cuốn sách ra, lúc nãy giống như cảm giác bị điện giật, lại làm cho cô nhớ lại buổi chiều thứ sáu lúc cô bị Lâm Tông Hào quấy rối.

Cô nhìn về phía sau một cái, Lâm Tông Hào vẫn chưa trở về lớp học.

"Tớ vừa mới nhìn thấy Lâm Tông Hào kéo cậu lên sân thượng?"

Lý Giai là một cô gái có gương mặt tròn tròn, đeo một cặp gọng kính đen, nhìn có vẻ hơi hiền lành, cô vùi đầu lật cuốn sổ sửa đề của mình, bỗng dưng thốt ra câu này.

Quản Đồng vừa mới thả lỏng tinh thần, lúc này lại căng thẳng, tiêu rồi, Lý Giai nhìn thấy rồi, nhưng không biết cô ấy thấy được bao nhiêu.

"Có phải vì vụ việc tuần trước cậu ta không làm bài tập không?" Không đợi Quản Đồng nói, cô ấy lại mở miệng.

Ánh mắt của Quản Đồng lóe lên, đang rầu vì không biết trả lời cô ấy như thế nào, nghe thấy lời này, thần kinh căng thẳng lại thả lỏng.

"Đúng vậy... cậu ta cảnh cáo tớ bớt xen vào chuyện của người khác..." Cô quả thật nên bớt xen vào chuyện người khác, nếu không cũng không gặp rắc rối này.

"Bớt chọc cậu ta đi, hơn nữa tớ nghe nói hồi trung học, có một nữ sinh hình như vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với cậu ta, sau đó đi học khập khiễng, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác nên thôi học rồi."

Quản Đồng bất giác rùng mình, sẽ không bị đánh què chân chứ?

Nhưng mà mình đã chọc cậu ta rồi á.

Nhớ tới cậu ta vừa mới nói buổi tối đưa cô về nhà, không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì...

Buổi tối lúc chín giờ hai mươi phút? Còn năm phút nữa thì hết tiết tự học buổi tối.

Màn đêm ngoài cửa sổ trở nên dày đặc, giơ tay không thấy được năm ngón tay.

Quản Đồng lặng lẽ nhìn về phía sau một cái, Lâm Tông Hào nằm sấp trên bàn ngủ.

Cô đợi một lát lẻn đi thì có thể không?

Dù sao thì giờ cậu đang ngủ, đến lúc đó cô có thể nói rằng do cậu ngủ say quá.

Rất rõ ràng tối hôm nay chính là dê vào miệng cọp.

Cô dọn dẹp xong những vật dụng không cần thiết, chỉ chờ tiếng chuông tan học vang lên thì chạy ra ngoài phòng học.

Năm... bốn... ba... hai... một

Chuông reo!

Cậu vẫn chưa tỉnh!

Quản Đồng đứng dậy chạy ra, cuối cùng nhìn về phía sau một cái, sau đó cứng nhắc ngồi xuống.

Lâm Tông Hào đang nhìn chằm chằm vào cô.

Các bạn học lần lượt ra về, cuối cùng chỉ còn lại Quản Đồng và Lâm Tông Hào.

Cậu đi đến trước mặt Quản Đồng, quan sát cô từ trên xuống dưới, nhếch khóe miệng: "Muốn chạy trước?"

"Không có..."

Cũng may cậu không tiếp tục truy cứu: "Đi thôi!"

Quản Đồng đi theo phía sau Lâm Tông Hào đến cổng trường.

Ở dưới gốc cây đa ở phía bên phải cổng trường có một chiếc xe con màu đen đang đậu, gần như đang hòa vào màn đêm, một người đàn ông trung niên có gương mặt cân đối đang đứng bên cạnh buồng sau xe, nhìn thấy Lâm Tông Hào đi qua liền vội vàng mở cửa xe.

"Thiếu gia!"

Quản Đồng đứng sau lưng Lâm Tông Hào nhìn thấy hơi sửng sốt, đây chính là cảnh thiếu gia hào môn sao?

"Lên xe đi, ngẩn ngơ gì thế?"

Cô liếc nhìn ông chú trung niên đứng một bên mở cửa cho cô, lại liếc sang Lâm Tông Hào, do dự lên xe, sẽ không đưa cô đến nơi hoang vu mà phế hai chân cô chứ?

"Đi quốc tế Vạn Hoa!"

Là tiểu khu sát bên nhà cô, Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu chỉ muốn đưa cô về nhà mà thôi.

Ngay lúc cô cho là họ sẽ giữ im lặng cho đến cuối cùng.

Vách ngăn giữa hàng ghế trước với phía sau được nâng lên.

Sau khi đợi vách ngăn hoàn toàn nâng lên, Lâm Tông Hào hoàn toàn không còn kiêng dè, kéo Quản Đồng đang ngồi trong góc qua ôm vào trong ngực.

"Cậu rất sợ tôi?"

Lâm Tông Hào đè cô ở trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, cảm xúc trên đầu ngón tay trơn mềm lạnh như băng.

Đôi môi tiến đến hôn lên hàng mi đang khẽ run của cô, Quản Đồng không cách nào né tránh.

Sợ đương nhiên là sợ rồi, nhất là sau khi nghe thấy những sự tích chói lọi kia.

Vừa định nói không sợ, lời đến khóe miệng lại sửa lại: "Đương nhiên sợ..."

"Ừ?" Người con trai chỉ thốt ra một tiếng, đang đợi cô nói tiếp.

"Đã trễ thế này lại cô nam quả nữ ở cùng một chỗ..." Quản Đồng hồi hộp liếʍ đôi môi khô khốc.

Hôm nay hẳn là không có nguy cơ bị gãy chân, nhưng mà thứ sáu tuần trước cậu cũng làm chuyện cầm thú với mình, hơn nữa bây giờ mình lại bị cậu ôm vào trong ngực, dùng tư thế vô cùng mập mờ ngồi lên đùi cậu.

Thay vì nơm nớp lo sợ suy đoán còn không bằng xem coi mình rốt cuộc sẽ chết ở đâu...

Lời này nghe ở trong tai Lâm Tông Hào lại có ý nghĩa khác: "Thì ra cậu vẫn còn nhớ, cậu yên tâm, từ đây đến nhà cậu không tới mười phút, cho dù có chậm một chút cũng không tốn bao nhiêu phút... cậu đừng không tự tin về bạn trai mình như thế."

Trong ánh mắt của chàng trai mang theo mấy phần cười nhạo: "Tôi sẽ chọn thời gian và địa điểm thật tốt."

Cô rõ ràng không có ý này, bị Lâm Tông Hào nói như vậy giống như là lại có cái ý nghĩa đó rồi.

Nhưng không biết hiện tại đồ vật đang chỉa vào mông cô lại có ý gì.

Bàn tay của Lâm Tông Hào đã dò vào trong áo sơ mi của cô, dọc theo vòng eo nắm lấy bầu ngực đầy đặn của cô.