Chương 5: Cậu không dễ chọc

"Này, tớ nói sao hôm nay cậu đến sớm như vậy mà không đi chơi bóng rổ mà đứng ở đây nửa ngày trời làm gì vậy?" Chu Thụy từ dãy phòng học đối diện đi vòng qua.

Cậu ta nhìn thấy Lâm Tông Hào đứng ở hành lang nửa ngày trời rồi.

Cũng thật kỳ lạ, bình thường Lâm Tông Hào chịu bước vào lớp tự học này đã không tệ lắm rồi, mà cả ngày hôm nay lại đến lớp.

Cậu ta tưởng là cậu đến chơi bóng rổ, nhưng khi hào hứng chạy đến sân bóng rổ thì không thấy bóng dáng của ai hết, tìm quanh nửa vòng mới phát hiện cậu ta đang đứng ở hành lang trước lớp mình.

Không biết bị đứt sợi dây thần kinh nào rồi.

Lâm Tông Hào không thèm để ý đến cậu ta, dưới lầu hai người một nam một nữ đang sánh vai nhau mà đi đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu.

Chàng trai không biết nói cái gì mà chọc cho cô gái mỉm cười.

Khoảng cách quá xa, biểu cảm hành động quá nhỏ nên cậu không thể thấy rõ ràng.

Mặt trời chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng đang nhẹ nhàng bao phủ trên người của Quản Đồng, sau khi tách khỏi Trần Húc, cô ấy đi về phía lớp học của mình.

Tà váy nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của cô, ánh chiều tà nhuộm vàng làn da của cô, lưu lại một hình bóng nhỏ bé kéo dài.

"Trời! Người đẹp nha, sao trước đây tôi không để ý đến một người như vậy chứ? Tiếc là đã có bạn trai rồi." Chu Thụy nhìn về phía Quản Đồng đang đi về lớp học, hai mắt sáng lên, sau đó lại đổi thành vẻ mặt tiếc nuối: "Nhưng mà có bạn trai cũng không phải là vấn đề lớn gì... chà chà chà..."

Môi của Lâm Tông Hào từ lâu đã mím lại thành một đường, nếu như hai nhà không thân nhau thì cậu chắc chắn sẽ không làm bạn với Chu Thụy, nói quá nhiều, hơn nữa lại là người không biết nhìn sắc mặt người khác.

Nhìn thấy cô đi đến lớp học, Lâm Tông Hào quay người đi vào hành lang.

"Ôi chao? Cậu làm gì vậy? Tiết học sắp bắt đầu rồi!" Thấy Lâm Tông Hào rời đi không thèm quay đầu lại, cậu ta tặc lưỡi, thầm nghĩ, Lâm Tông Hào có lên lớp hay không người trong gia đình của cậu ta cũng mặc kệ, kẻ làm trò hề chỉ có bản thân cậu ta.

Vì tiền tiêu vặt của bản thân, cậu phải vội vàng quay về để lên lớp... nếu trễ một phút, tiền tiêu vặt của tháng này coi như xong.

Quản Đồng vừa mới bước lên bậc thang của lầu hai thì cô nhìn thấy Lâm Tông Hào đang đi đến trước mặt mình, vẻ mặt của cậu u ám, cậu nắm lấy cổ tay cô chạy thẳng lên sân thượng.

Lâm Tông Hào chân dài lại chơi thể thao nhiều năm, chạy còn nhanh hơn bay, đến khi chạy tới sân thượng, Quản Đồng sớm thở không ra hơi.

Sau khi hít một hơi: "Cậu làm cái gì vậy?"

"Người đó là ai?" Lâm Tông Hào lạnh lùng nói, cúi đầu nhìn cô.

"Người nào?" Quản Đồng sững sờ, không rõ cậu đang hỏi ai.

"Người vừa mới cùng cô đến trường." Vào giờ phút này, trên mặt cậu tưởng chừng như viết mấy chữ: "Không dễ chọc".

Cậu trông rất dữ tợn.

Mười mấy năm qua Quản Đồng chưa từng yêu đương nhưng cô đã từng xem phim truyền hình, cũng đọc qua tiểu thuyết ngôn tình, tóm lại hành vi và ngôn ngữ của cậu ta, chắc là do Lâm Tông Hào nhìn thấy cô và Trần Húc cùng nhau đến trường.

Cô đưa ra kết luận, Lâm Tông Hào đang ghen, hoặc đang nghi ngờ bản thân đang đội nón xanh cho cậu, nghĩ đến đó cô nhất thời hơi chột dạ, nhưng khi suy nghĩ lại, cô cũng không phải tự nguyện muốn trở thành bạn gái của cậu, dù cho là đội nón xanh cũng là do Lâm Tông Hào tự mình tìm đến mà đội.

Hơn nữa cô và Trần Húc cũng không có gì, cái nón xanh này tạm thời còn chưa biến thành sự thật.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn rất yêu quý tính mạng, sợ hãi siết chặt: "Đó là anh trai của tôi."

Quản Đồng liếc nhìn bàn tay đang xiết chặt thành nắm đấm của Lâm Tông Hào, tự hỏi liệu cô có còn sống sau cú đấm đó hay không.

"Anh của cậu, tại sao tôi lại không biết?" Lâm Tông Hào cân nhắc một hồi, cậu thật sự không hiểu Quản Đồng cho lắm. Nếu cô đã nói vậy thì nó là vậy: "Vậy được rồi, vậy sao cậu không chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi?"

Lúc này Quản Đồng mới nhớ ra vẫn còn chuyện này, dưới tình thế cấp bách cô buột miệng nói ra: "Tôi... gia đình của tôi quản lý nghiêm khắc, tôi chưa xem di động..."

"Phải không?" Sao giống như đúc vẻ mặt lần trước cô nói dối.

"Cậu có đem theo di động không?"

Quản Đồng muốn nói cô không mang theo, nhưng di động lại không đúng lúc vang lên âm báo, cô bấm bấm lòng bàn tay, tại sao lại quên tắt tiếng?

"Có mang theo." Cô nản lòng nói.

"Đưa cho tôi."

Đây là mệnh lệnh, Quản Đồng nghe hiểu.

Cô chậm chạp lấy di động từ trong cặp ra, là iphone đời mới nhất, cuối học kỳ trước cô đạt điểm cao trong kỳ thi, bố Quản đặc biệt khen thưởng cho cô.

Lâm Tông Hào quét mở face ID của cô, nhanh chóng lướt đến ứng dụng Wechat trên màn hình, mở thông báo ra.

Nhìn vào khuôn mặt ngày càng đen của Lâm Tông Hào, Quản Đồng than khóc trong lòng... lần này xong rồi...

"Tôi đã gửi lời mời kết bạn bao nhiêu lần?"

Chuyện đã đến lúc này, cô còn có thể làm gì nữa, bất chấp bịa chuyện.

Nghĩ đến cảnh trong mơ của hai ngày trước, hai chân cô đều đã mềm nhũn.

"Tôi... Tôi nhớ ra rồi... Tôi nhìn thấy lời mời kết bạn của cậu, nhưng lúc đó đang có việc..." Nhưng Lâm Tông Hào nhiều lần gửi lời mời, cô đều không chấp nhận, không lẽ nào mỗi lần đều quên, những lời này nói ra chỉ có quỷ mới tin.

Thành tích của Lâm Tông Hào không tốt, nhưng không có nghĩa là cậu không có đầu óc, thật sự không thể lừa nổi.

"Tôi sai rồi..."

Lâm Tông Hào khi nghe những lời nói vô nghĩa của cô, thực sự càng ngày càng tức giận, nhưng khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng khi thừa nhận lỗi lầm của cô thì những nỗi lo trong lòng đột nhiên vơi đi một nửa, nửa còn lại đương nhiên yêu cầu cô phải trả giá một chút.

Cậu cúi người xuống vươn đầu lưỡi liếʍ vành tai cô.

Bộ phận nhạy cảm trên cơ thể đột nhiên bị tập kích, toàn thân trên dưới của Quản Đồng như bị một luồng điện chạy qua, đại não trong nháy mắt trở nên trống rỗng.