Chương 14

Màn mưa lạnh lẽo, Nhiễm Hàng lau nước đọng trên mặt sau đó hắn nhìn chiếc xe đỗ ven đường, vừa nhìn đã biết siêu xe này có mức giá xa xỉ, bên trên xe bị xe đạp của hắn đυ.ng trầy một vết to.

Đầu hắn trở nên trống rỗng, tim đập chậm lại hai nhịp...

Có câu nói như này ‘nợ nhiều cũng không bán thân’, nhưng lúc này Nhiễm Hàng lại cảm thấy cho dù đem hắn cân bán lấy tiền cũng không đủ tiền đền chiếc xe này.

Đang lúc hắn chuẩn bị đứng lên tìm chủ xe nói chuyện, tiếng cửa xe mở ra vang lên.

Giày da được cắt may tỉ mỉ, không dính chút bụi bẩn giẫm xuống đường, tiếng vang thanh thúy phát ra, người đàn ông mặc trên người một cây đen. Đôi chân thẳng dài đi về trước, Nhiễm Hàng nhìn thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng kia, còn khuôn mặt lạnh lùng kia nữa.

Dưới cơn mưa, đối phương nhìn càng trắng hơn.

Anh mặc trên người tây trang quý giá, đứng dưới mặt đường lầy lội, từ trên cao nhìn xuống hắn, giống như đang nhìn bông tuyết rơi xuống vũng bùn vậy.

Vẻ mặt Nhiễm Hàng cứng đờ...

Là Omega hắn đánh dấu ở câu lạc bộ ngày đó.

Quả nhiên.

Người xui xẻo là không có giới hạn.

Ngay sau đó, tài xế với vẻ mặt vô cùng lo lắng xuống xe, anh ta kéo ô đen đưa lêи đỉиɦ đầu Hoắc Tư Minh, giúp anh che mưa: “Hoắc tổng...”

Anh ta vừa lên tiếng, vừa liếc thấy chiếc xe đạp ngã bên đường, cùng với Nhiễm Hàng đang ngồi trên mặt đất.

Tài xế sửng sốt: “Cậu này, cậu bị đυ.ng nghiêm trọng không?”

Nhiễm Hàng cử động tay chân, cảm thấy cánh tay trái truyền tới cơn đau dữ dội, hắn đau đến nhíu chặt mày lại, qua lớp áo sơ mi bị mưa làm ướt đẫm mơ hồ nhìn thấy máu đang chảy ra ngoài.

Nhưng mà cũng may không động tới xương cốt, chỉ là cánh tay bị trầy một vết lớn.

“Vẫn ổn, tôi không sao...” Nhiễm Hàng nâng xe đạp đang nằm trên mặt đất lên, tóc trước trán bị mưa làm ướt đã dính ra phía sau.

Không nhìn cũng biết, dáng vẻ của hắn lúc này cực kỳ chật vật.

Hoắc Tư Minh nhìn hàng lông mi dài của Nhiễm Hàng bị nước mưa xối ướt, đây là Alpha anh gặp ở câu lạc bộ vào ngày hôm đó...

Mà lúc này, trong không khí ẩm ướt, xen chút mùi nhựa đường còn có chút mùi ngọt lạnh man mát.

Yết hầu Hoắc Tư Minh lăn lăn, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có cảm xúc như trước.

Anh ngửi được mùi hương kia.

Mùi hương này khiến anh tâm phiền ý loạn.

“Anh Hoắc...Tôi có thể gọi anh như vậy không?”

Giọng nói của Nhiễm Hàng vang lên khiến Hoắc Tư Minh tỉnh táo lại.

Thấy đối phương không lên tiếng, vẻ mặt của Alpha có chút bất đắc dĩ: “Tôi vẫn nên gọi anh như vậy đi, anh Hoắc, dù sao thì anh cũng không nói tên cho tôi biết.”

Hắn liếc nhìn vết trầy trên xe: “Tôi rất xin lỗi đã làm trầy xe của anh, tình huống lúc nãy đột ngột quá...”

Hoắc Tư Minh hơi rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng đang đánh giá người trước mặt.

Ống quần của Alpha bị bùn bắn lên làm bẩn, tóc ướt dính ra phía sau, để lộ vầng trán cao thẳng, áo sơ mi của hắn bị mưa làm ướt dính sát vào cơ thể, có thể nhìn thấy cơ bụng căng chặt, săn chắc, phập phồng lên xuống theo tiết tấu nói chuyện của đối phương.

Dáng người của hắn cực kỳ nổi bật khi đứng trong đám Alpha, dường như bình thường đã luyện tập không ít.

Mưa đầu thu có chút lạnh, hơi ẩm như sâu xuyên qua lớp da tiến vào cơ thể, Hoắc Tư Minh cả thấy tuyến thể hơi hơi nhói đau lên.