Chương 3

Người đàn ông ngồi trên sô pha mặc trên người là tây trang được cắt may tỉ mỉ, làn da tái nhợt có chút bệnh trạng, vài sợi tóc đen rủ xuống trán, hàng mi dài, cong, vì đôi mắt đen sâu cho nên trở nên có chút ý vị bất cần đời.

Khóe môi người đó rõ ràng đang nhếch lên, nhưng lại chẳng có chút vui vẻ nào, lại càng khiến người khác khϊếp sợ hơn, tất cả người bên cạnh đều im thin thít, không khác gì ve sầu mùa đông cả.

Người đàn ông trẻ ngoài dự đoán của hắn, trên người toát lên khí chất độc đáo, khiến người khác không rời mắt được.

Khi bốn mắt chạm nhau, tim Nhiễm Hàng đập nhanh, hắn cũng chẳng hiểu lý do, khi nhận ra bản thân từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm đối phương, hàng mi của hắn khẽ run lên, đột nhiên rời mắt đi, gương mặt không kiểm soát được đã nóng lên, cố tình lảng tránh lại khiến hành vi của hắn trở nên trúc trắc hơn.

Người đàn ông ngước mắt lên, lúc này trong mắt của người đó có chút ý cười.

...Hình như đang cười nhạo hắn.

Hoắc Tư Minh cảm thấy thú vị, không ngờ tới nơi này còn gặp được một phục vụ dễ đỏ mặt.

Nhiễm Hàng dưới sự liều mạng ám chỉ của giám đốc, hắn đi tới cạnh Hoắc Tư Minh, rót rượu cho anh.

Rượu vang đỏ rót vào ly, giám đốc đứng bên cạnh ân cần giới thiệu rượu này quý giá tới mức nào, Hoắc Tư Minh nhìn khuôn mặt ngây ngô của Nhiễm Hàng dưới ánh đèn tối mờ, khuôn mặt ửng hồng có chút nổi bật, đôi mắt của thiếu niên này chẳng chút công kích, mặc dù lúc rót rượu có chút căng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được muốn liếc nhìn anh, sau đó mặt càng đỏ hơn.

Ngây thơ quá mức.

Nhưng khi Hoắc Tư Minh liếc nhìn cổ tay của hắn đeo kiểm tra đo lường tin tức tố Alpha, anh đã hết sức kinh ngạc, anh rũ mắt xuống, chút hứng thú lúc nãy đã biến mất.

Sau khi Nhiễm Hàng rót rượu xong, giám đốc thấy hắn rời đi, đã nói với Hoắc Tư Minh: “Phục vụ lúc này nghe nói là sinh viên ưu tú của đại học A, Hoắc tổng anh...”

Hoắc Tư Minh nghe thế thì nhíu mày, vẻ mặt không biểu cảm của anh càng khiến người khác không biết làm sao.

Thư ký đứng bên cạnh ra hiệu bảo giám đốc im lặng.

Được đối phương nhắc nhở như vậy, con ngươi giám đốc hơi giật giật lên, đột nhiên hắn ta nhớ tới những tin đồn liên quan tới người thừa kế mới này.

Bọn họ đều nói Hoắc Tư Minh vô cùng chán ghét Alpha.

Bây giờ xem ra là sự thật rồi.

Bầu không khí trầm lắng một lúc lâu.

Hoắc Tư Minh không động vào rượu trước mặt, ngược lại nhìn Lương Thiệu Phong bên cạnh giám đốc: “Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện cùng ông chủ Lương của các người...”

Giám đốc định nói vài câu làm dịu bầu không khí, lại nghe đối phương lạnh lùng nói:

“Tâm sự riêng.”