Chương 7

“Đánh dấu tôi.”

Cả người Nhiễm Hàng cứng đờ ra: ‘Hả?”

Dường như Hoắc Tư Minh không còn sức, trước khi cảm giác được bản thân hôn mê vì mất sức, anh lặp lại yêu cầu kia.

Alpha mở to mắt, giọng nói từ đỉnh đầu anh vang lên: “...Từ trước tới nay tôi chưa đánh dấu qua người nào cả.”

Hoắc Tư Minh: “...”

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh để ý thấy đôi mắt của chàng trai này trợn tròn lên vì căng thẳng.

Hết sức ngây thơ, thật sự vô cùng ngây thơ.

Có lẽ người bình thường sẽ có chút do dự khi nghe đối phương nói như vậy, nhưng Hoắc Tư Minh là người chẳng có đạo đức gì đáng nói, anh cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, trầm giọng nói: “Cắn...Tuyến thể được không?”

“Tuyến thể...”

Mặt Nhiễm Hàng ửng đỏ lên, hắn chỉ từng tiếp xúc qua tiêu bản trong phòng thí nghiệm, hắn xoay người Hoắc Tư Minh lại, để anh đưa lưng về phía hắn: “Có lẽ cần anh xoay người mình qua.”’

“Tôi phải...Tìm một chút.”

Hoắc Tư Minh: “...”

Cơ thể của anh tựa vào cánh cửa lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nghĩ...

Người này là được ông trời phái xuống tra tấn anh sao.

Nhiễm Hàng cao hơn Hoắc Tư Minh một chút, dưới góc nhìn này có thể nhìn thấy rõ dáng người xuất sắc được bao bọc trong lớp quần áo được may tỉ mỉ của đối phương.

Nước da của Hoắc Tư Minh rất trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng khi bàn tay đang nắm chặt lại, trên mu bàn tay hiện lên những mạch máu màu xanh, màu sắc đối lập càng nổi bật hơn.

Tất cả điều này khiến Nhiễm Hàng có chút thỏa mãn.

Hắn cưỡng ép bản thân tập trung lại, sau khi nhìn thấy làn da phía sau cổ của đối phương sưng đỏ lên, Nhiễm Hàng cẩn thận chạm vào nơi đó: “Là nơi này sao?”

Trong tức khắc, phía sau cổ của Hoắc Tư Minh sinh ra cảm giác đau đớn, có cảm giác như có dòng điện chạy qua cơ thể. Tin tức tố của Alpha cũng không ngọt ngào như trong tưởng tượng, có chút lạnh lẽo thấm vào người.

Anh suýt nữa không khống chế được đã rên lên: “Đúng...”

Bầu không khí đột nhiên trầm lắng xuống.

Alpha nghiến răng nhẹ cọ vào chỗ đó, nhưng chẳng có động tác nào tiếp theo.

Hoắc Tư Minh bị ma sát tới khó chịu, tin tức tố đã bị dẫn dụ ra hoàn toàn, tuyến thể càng nóng lên, dường như mắc chứng nghiện bị tra tấn, nhưng lại chẳng nhận được thuốc giải.

Anh chưa bao giờ cho rằng một cái đánh dấu thôi cũng lâu và khó khăn tới vậy.

Alpha ở phía sau có lẽ chưa từng đánh dấu tạm thời.

Hoắc Tư Minh cảm thấy sự nhẫn nại cuối cùng của mình đã bị tiêu hao hết, tay của anh tránh thoát, muốn xoay người lại, đột nhiên bị đối phương giữ chặt cánh tay, đè lên cửa: “Anh, anh đừng động, sẽ dễ đánh dấu hơn.”

Nhiễm Hàng vừa nói xong, răng nanh bén nhọn đâm vào da thịt anh, tin tức tố lạnh lẽo như thủy triều kéo tới, đầu gối Hoắc Tư Minh nhũn ra, suýt nữa là anh mắng chửi thô tục ra.