Chương 9

Nhưng sao có thể cắn người ta thành thế này?

Mặt hắn đỏ lên, cẩn thận dán miếng dán ức chế lên cho đối phương.

Hoắc Tư Minh sờ lên miếng dán trên cổ, lên tiếng: “Tin tức tố của cậu là mùi bạc hà sao?”

Giọng nói có chút khàn khàn.

Nhiễm Hàng xấu hổ trả lời: “Đúng vậy...”

Tuy rằng ngửi thấy không giống lắm, nhưng quả thật là mùi bạc hà khiến người ta nhíu mày trong vô thức.

“Đúng rồi...” đột nhiên Hoắc Tư Minh đi về trước, mắt thẳng tắp nhìn về phía Alpha.

Khoảng cách này khiến chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau.

Hơi thở nóng rực của Omega phả lên môi của Nhiễm Hàng, trên người đối phương tràn ngập mùi hương tin tức tố của cậu, hòa lẫn với mùi thuốc lá là mùi bạc hà bơ, mặt Nhiễm Hàng càng nóng lên, hắn đang do dự có nên hỏi đối phương tên gì không.

Hoắc Tư Minh lấy bóp da trong túi ra.

Lúc này Nhiễm Hàng vẫn đang ngây ngốc, không hiểu ra kịp, hắn chỉ thấy bên trong đầy ắp tiền giấy màu đỏ tươi.

Bình thường hoắc tư mình không mang nhiều tiền mặt, nhưng số tiền cũng không tính là ít, anh tùy tiện rút một xấp tiền ra.

Vẻ mặt Nhiễm Hàng cứng đờ: “Anh có ý gì đây?”

Đối phương xem hắn là cái gì đây?

Tóc đen được chải chuốt kỹ càng của Hoắc Tư Minh rũ xuống vì vận động kịch liệt lúc nãy, đôi mắt sâu đen nhìn không ra cảm xúc gì, anh chẳng nói chẳng rằng nhét tiền vào túi trước ngực Nhiễm Hàng, lòng bàn tay còn mơn trớn nếp nhăn trên áo sơ mi, giọng điệu lạnh tới thấu xương, còn mang theo sự uy hϊếp trong lời nói.

“Chuyện xảy ra lúc nãy, một chữ cũng không được nói ra bên ngoài, hiểu không?”

Nói xong, anh vén tóc mái lên, hiên ngang rời khỏi phòng.

Nhiễm Hàng mở to mắt nhìn đối phương đưa cho mình xấp tiền kia, hắn đuổi theo Hoắc Tư Minh: “Anh?”

“Khoan...”

Khi nhìn thấy ở cuối hành lang là những bảo vệ với vẻ mặt nghiêm túc, Nhiễm Hàng không lên tiếng nữa.

Hoắc Tư Minh đứng trước đám người kia, anh chỉnh vạt áo tây trang của mình, khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh đèn càng có vẻ kiêu căng, thậm chí anh chẳng thèm quay đầu lại, liếc nhìn Nhiễm Hàng một cái, cứ vậy mà cất bước xuống bậc thang.

Gió lạnh trên đường thổi vào má của Nhiễm Hàng, hắn nắm chặt số tiền kia trong tay, đứng đờ ngờ trước lối đi, trái tim đập loạn nhịp khi nãy đã bình tĩnh trở lại, bây giờ chỉ còn cảm giác buồn bực chiếm lấy.

Cảm giác rung động gì chứ...

Rõ ràng người ta chỉ xem hắn là kẻ bán thân.

Thủ đoạn nhục mạ người khác của kẻ có tiền thật nhiều.

...