Chương 40: Phó Tư Việt say rượu

Thời gian trôi ngày này qua ngày khác, đêm đó Thẩm Đình Miên đang miên mnag suy nghĩ một đoạn trong kịch bản mãi đến tận khuya thì có tiếng mở cửa.

Nhìn lại, cậu thấy chú tài xế Trương và trợ lý Tần đang đỡ Phó Tư Việt khó khăn di chuyển vào trong. Shen Thẩm Đình Miên rất sốc, nhanh chóng đứng dậy đi tới đón anh: "Có chuyện gì vậy?"

“Không có gì.” Trợ lý Tần lau mồ hôi nói: “Chủ tịch Phó uống nhiều rượu trong bữa tiệc, có thể nhờ cậuThẩm đưa cho chủ tịch một biên thuốc giải rượi hoặc pha một bát canh giải rượu không? Uống rồi, ngày mai sẽ ổn thôi.”

Thẩm Đình Miên đến gần, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cau mày đỡ người ngồi lên ghế sofa nói: “Sao anh Phó lại uống nhiều rượu như vậy?”

Trợ lý Tần cười khổ nói: “Mấy ngày nay tổng giám đốc bận rộn với một dự án, cuối ngày người bên đối tác lại làm ầm ĩ tiệc ăn mừng, cho nên tổng giám đốc cùng uống rượu với bọn họ.”

Thẩm Đình Miên nhìn người ngồi trên sô pha hơi nhíu mày, nghĩ thầm, thì ra là vậy? Cậu gật đầu nói: “Ta sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Trợ lý Trần, ngươi có muốn ở lại uống chút nước nghỉ ngơi trước khi đi không?”

“Không, ta không sao, ta đi ngay.” Trợ lý Tần nói: “Vậy Phó tổng nhờ cậu Thẩm chăm sóc.” Hắn dừng lại rồi nói: “Anh ấy uống rượu tốt đấy, đừng lo lắng quá."

Thẩm Đình Miên chào hỏi, tiễn người ra ngoài, sau đó đi trở lại ghế sô pha.

Cậu không có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu, ngơ ngác nhìn đối phương đã ngủ rồi, Thẩm Đình Miên đang định nói gì đó thì nhìn thấy người đàn ông chậm rãi mở mắt, khàn giọng hỏi. : “Tần Duệ đi rồi à?”

Thẩm Đình Miên phản ứng được một lúc mới nhận ra Tần Duệ có thể là tên trợ lý Tần , cậu gật đầu đáp: “Đi rồi.”

Cậu ngồi cạnh người đàn ông, quan tâm hỏi: "Anh có cảm thấy khó chịu chút nào không?"

Phó Tư Việt dường như vẫn còn tỉnh táo, rất khác với người say rượu mà Thẩm Đình Miên biết. Anh giơ tay xoa xoa trán nói: “Không sao.”

Nhìn thấy anh khó chịu nhíu lại hai lông mày, Thẩm Đình Miên vẫn có chút lo lắng, không khỏi hỏi: "Anh có biết thuốc giải rượu ở nhà để để đâu không? Anh có muốn uống một cái không?"

Phó Tư Việt nói: “Không cần uống thuốc, đợi ta bình tĩnh lại một lát.”

Thẩm Đình Miên suy nghĩ một chút: “Vậy để ta nấu cho anh một bát canh giải rượu, uống xong có thể sẽ dễ chịu hơn.”

Phó Tư Việt tựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng nhìn cậu, chậm rãi gật đầu: “Được.”

Thẩm Đình Miên không có kinh nghiệm, hiện tại cậu đang học, trong vòng mười phút, một bát canh giải rượu đã sẵn sàng.

Phó Tư Việt càng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, lông mày giản ra, phô trương vẻ lười biếng, tùy tiện.

Anh nhận lấy chiếc bát từ tay Thẩm Đình Miên, uống từng giọt rồi từ từ đặt lên bàn cà phê trước mặt.

Thẩm Đình Miên bưng bát trở lại phòng bếp, lúc quay lại liền thấy Phó Tư Việt đứng dậy ôm ghế sofa đi lên lầu.

Thẩm Đình Miên vội vàng đuổi theo: “Anh Tư Việt?”

Phó Tư Việt quay đầu liếc nhìn cậu: "Đừng lo lắng, ta không sao."

Thẩm Đình Miên thấy bước chân anh tuy chậm nhưng vẫn vững vàng, đầu óc dường như rất minh mẫn, cậu cũng có chút nghi ngờ liệu anh có thật sự say hay không. Nhưng không dám để anh một mình đi lên nên theo anh vào phòng ngủ.

Cậu nhìn thấy Phó Tư Việt dừng lại trước tủ quần áo một lúc, lấy ra hai bộ quần áo rồi rề rề bước vào phòng tắm. Thẩm Đình Miên có chút lo lắng, ở ngoài phòng tắm đợi, thỉnh thoảng gọi anh Tư Việt, người bên trong phản ứng chậm hơn bình thường nửa nhịp, nhưng nghe vẫn bình thường.

Thẩm Đình Miên dần dần cảm thấy nhẹ nhõm. Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, cậu vô thức nhìn chăm chăm, sau một khắc, ánh mắt như bị đốt cháy, vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Người đàn ông quấn một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, thắt lưng được buộc lỏng lẻo, để lộ một vùng da lớn trên ngực, các cơ bắp hiện lên rõ ràng.

Anh cầm một chiếc khăn trong tay, lau tóc vài lần một cách ngẫu nhiên. Một số giọt nước dọc theo khe cơ bắp trượt xuống, và dần dần biến mất ...

Thẩm Đình Miên cảm thấy má mình nóng bừng, may mắn thay Phó Tư Việt tựa hồ không để ý, đi thẳng đến giường.

Cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định quay người rời đi thì cổ tay đột nhiên bị ai đó tóm lấy.

“Đi đâu?” Người đàn ông uể oải hỏi. Anh ta ngồi trên giường, lông mày hơi nhíu lại, chậm rãi ngước mắt lên.

Thẩm Đình Miên giật giật tay nói: “Ta về phòng ngủ, bây giờ cũng đã muộn rồi.

Phó Tư Việt bình tĩnh nói, trên mặt lộ ra vẻ nguy hiểm khó hiểu: “Em không được phép đi.”

Thẩm Đình Miên sửng sốt, có chút nghi ngờ mình say, thanh âm không khỏi chậm lại một chút: “Nhưng ta phải đi ngủ.”

Phó Tư Việt: "Hãy ngủ ở đây."

Thẩm Đình Miên nghe xong định nói gì đó, nhưng người đối diện hơi cau mày, như mất kiên nhẫn, nắm lấy tay cậu, dùng một lực một chút, trong lúc nhất thời không chú ý cậu liền ngã xuống ngay trên người anh.

Thân trên đối phương trần trụi, Thẩm Đình Miên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mùa hè mỏng manh, lúc này hai người gần nhau không có bất kỳ rào cản nào, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng hổi từ trên người đối phương truyền đến. .

"Anh Tư Việt!" Cậu đỏ mặt vội vàng đứng dậy, không biết mình vội vàng ấn vào đâu, chỉ nghe thấy người đàn ông rêи ɾỉ, eo anh đột nhiên căng cứng, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn: "Đừng di chuyển."

Thân thể Thẩm Đình Miên cứng đờ, cảm giác ấm áp và rắn chắc trong lòng bàn tay dường như vẫn cảm nhận được rõ ràng. Nhìn thấy yết hầu của người đàn ông lên xuống, cậu có chút khó khăn nuốt nước miếng.

Trong phòng ngủ yên lặng một lúc.

Người đàn ông dùng cả hai tay ôm lấy eo cậu, nâng lên. Một tay vòng qua eo, tay kia ấn vào gáy, luồn những ngón tay mảnh khảnh vào tóc cậu, từng cử động vuốt ve hệt như con thú lớn đang săn mồi.

Thẩm Đình Miên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nằm trên người anh không dám cử động.

"Tốt."

Cả người anh vùi vào cổ cậu, giọng nói có chút mệt mỏi buồn ngủ, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”