Chương 41: Phó Tư Việt "thậm tử"

Hơi thở của Thẩm Đình Miên có chút ngột ngạt.

……

Khi Phó Tư Việt thức dậy vào sáng sớm hôm sau, anh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Dưới tay cảm thấy mềm mại, ấm áp, mịn màng, có phần quen thuộc.

Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng vì say rượu, anh bình tĩnh lại, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.

Chàng trai nằm trên cánh tay anh, đôi mắt nhắm nhẹ, hàng lông mi rậm nhẹ nhàng cong lên, chóp mũi hơi cử động theo hơi thở, dường như đang ngủ đặc biệt ngon lành. Tư thế ngủ nghiêng khiến đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, sự gợi cảm càng lộ rõ

hơn.

Và bàn tay anh đặt xuống eo, ôm chặt Thẩm Đình Miên trong vòng tay.

Tấm chăn khiến anh không thể nhìn rõ "thứ đó" đang thế nào bên dưới, nhưng sự mềm mại, ấm ápl trong lòng bàn tay khiến anh có cảm giác như không thể điều khiển được toàn bộ eo mình. Chạm vào rõ ràng là ấm áp, nhưng lại nóng bỏng không thể giải thích được.

Những ngón tay Phó Tư vIỆT gần như cứng đờ, anh nhắm mắt lại, yết hầu bất giác di chuyển lên xuống.

Anh không phải là người quên tất cả mọi việc khi say, ngược lại, anh ấy có thể nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra vào ngày hôm sau.

Đương nhiên, cũng nhớ tới anh đã nắm tay thiếu niên không chịu buông ra, còn đem cậu ôm vào trong ngực đè xuống giường.

Phó Tư Việt cảm thấy hơi đau đầu.

Anh cho rằng tửu lượng của mình khá tốt, bao nhiêu năm nay chưa bao giờ phải xấu hổ trước mặt người thân và bạn bè, cho nên hôm qua Tần trợ lý mới dám giao anh cho Thẩm Đình Miên.

Ai biết--

Anh thầm thở dài, sau đó cụp mắt nhìn tư thế ngoan ngoãn của chàng trai, trong lòng bất giác mềm nhũn ra, ngón tay nhẹ nhàng rút ra khỏi thắt lưng cậu, nhấc chăn lên nhét gọn góc chăn. Đang định đứng dậy, liền nhìn thấy lông mi của chàng trai khẽ run lên, chậm rãi mở mắt.

Phó Tư Việt dừng hành động.

Thẩm Đình Miên hô hấp có chút nặng nề, chớp mắt mấy cái, tựa hồ nhìn rõ người trước mặt, khàn giọng gọi: "Anh Tư Việt."

Thanh niên vừa mới tỉnh lại, ý thức còn có chút mơ hồ, mắt ươn ướt, đặc biệt ngoan ngoãn và đáng yêu.

Phó Tư Việt khẽ cử động ngón tay, trả lời: "Vâng."

Thẩm Đình Miên đưa tay dụi mắt, động tác có chút thô bạo khiến hốc mắt đỏ lên, khóe mắt cũng ướt đẫm, nhưng vẫn vô thức hỏi: “Anh thấy đỡ hơn chưa?”

Phó Tư Việt cảm thấy lòng mềm mại đến mức hạ giọng đáp: "Tốt hơn nhiều."

Thẩm Đình Miên hừ một tiếng, sau đó mới từ từ tỉnh lại.

Cậu dần dần ý thức được tình hình hiện tại, chậm rãi ngồi dậy, khô khan giải thích: “Hôm qua… ừ, anh uống nhiều quá nên ta đã đỡ anh lên phòng, dường như anh không khỏe nên đã không cho phép ta rời khỏi đây"

Cậu nói điều này rất khéo léo, trong mắt Phó Tư Việt nở một nụ cười: "Ta biết."

Thẩm Đình Miên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nhớ ra thì không cần giải thích nữa.

Cậu đang định đóng lại câu chuyện thì nghe thấy Phó Tư Việt đột nhiên nói: “Hôm qua ta có làm em bị thương không?”

Thẩm Đình Miên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

Phó Tư việt có vẻ hơi khó chịu: “Hôm qua ta uống nhiều quá, tay nặng rên người em, có phải bị thương rồi không?” Anh còn nhớ da của Thẩm Đình Miên rất dễ bị thương.

Thẩm Đình Miên đầu tiên dừng lại, sau đó hơi đỏ mặt, tựa hồ muốn lắc đầu, cuối cùng thấp giọng nói: “Một chút.”

Phó Tư Việt trầm mặc một lát, hỏi: "Ở đâu?"

Thẩm Đình Miên mím môi: “Hôm qua anh… ôm eo ta…”

Lông mi cậu khẽ run, giọng nói nhỏ như muỗi: “Có chút đau.”

Phó Tư Việt cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, anh nói:

"Để ta xem xem."

Thẩm Đình Miên lập tức mở to mắt, lắp bắp một tiếng “Không cần”, vội vàng xuống giường bỏ chạy.

Phó Tư Việt nhìn bóng lưng anh dần biến mất sau một lúc, yếu ớt dựa vào giường, giơ tay nhéo mũi, cảm thấy có chút khó chịu với những gì mình vừa nói.

quan trọng hơn……

Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút cáu kỉnh.

Vừa rồi vì lời nói của đối phương mà anh bị kích động, phản ứng lại.

Điều này chưa bao giờ xảy ra với Phó Tư Việt.

Im lặng hồi lâu, anh nặng nề thở ra một hơi, với những suy nghĩ phức tạp không hiểu nổi, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

·

Thẩm Đình Miên trở về phòng tắm rửa xong, vỗ vỗ mặt mình trước gương.

Cậu tự trấn an Phó Tư Việt không có ý gì khác, anh ấy chỉ muốn nhìn xem vết thương mình thôi, mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?

Cuối cùng sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Đình Miên vẻ mặt bình tĩnh, đi ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua cửa phòng Phó Tư Việt, thấy cửa đang mở một nửa.

Cậu đã quên đóng cửa khi bước ra ngoài.

Thẩm Đình Miên không có ý nhìn trộm cái gì, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên bên tai chợt vang lên một âm thanh nghèn nghẹt không rõ ràng, mang theo giọng điệu nặng nề không chịu nổi, thiếu kiềm chế, cùng với giọng nói trầm thấp.

Thẩm Đình Miên lúc đầu có chút bối rối, nhưng khi tỉnh táo lại, khuôn mặt vốn đã nguội lạnh lại đột nhiên đỏ lên.

Mặt cậu đỏ bừng đến mức gần như bốc khói, thậm chí còn không biết mình xấu hổ vì điều gì, đầu óc quay cuồng. như bị đóng băng tại chỗ, không dám cử động.

Anh Phó, anh Phó, đây là——

Thẩm Đình Miên hai mươi tuổi, hắn không phải đứa trẻ không hiểu gì cả.

Chỉ, chỉ——

Đó là Phó Tư Việt.

Thẩm Đình Miên đứng đó hồi lâu, vẫn không thể liên hệ chuyện này với Phó Tư Việt.

Trong phòng âm thanh dần dần yên tĩnh hơn, cho đến khi tiếng nước bắn tung tóe và tiếng va chạm với mặt đất dường như đánh thức, cậu chợt tỉnh táo lại.

Cậu chớp mắt, giơ tay xoa mạnh mặt, đồng thời điên cuồng tự nhủ đây là hiện tượng sinh lý bình thường, anh Phó cũng là người bình thường nên không có vấn đề gì. Cậu cứng ngắc bước lên, bước ngang qua phòng và đi xuống cầu thang, không ngoái lại.

Thẩm Đình Miên vừa ăn vừa ngồi ở bàn, cố gắng bình tĩnh, không làm ầm ĩ, nhưng khi Phó Tư Việt thay quần áo đi xuống, cậu ngước mắt lên, không khỏi đỏ mặt.