Chương 16: Chỉ cho anh trai làm, được không?

Buồn nôn?

Có phải tất cả mọi thứ đều làm cho anh cảm thấy buồn nôn không?

"Buồn nôn?” Thẩm Tư Ngôn nhất thời không biết nên làm biểu cảm gì.

Thẩm Thời Khê bỏ bαo ©αo sυ ra, rất nhuần nhuyễn thắt nút rồi ném vào thùng rác, nhìn cảnh tượng đó, cô chợt nhớ, một ngày nào đó cô cũng từng nghĩ, nếu tay Thẩm Thời Khê thắt nút bαo ©αo sυ thì nhất định sẽ rất đẹp, và đó chính là sự thật, nếu bây giờ không cảm thấy khó chịu như vậy, cô có thể thưởng thức một chút.

"Ừ, buồn nôn." Thẩm Thời Khê nói.

Cô không để ý thân thể đang khó chịu, lúc xuống giường, hai chân còn có chút yếu ớt, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà cô kịp thời ổn định thân thể mới không bị ngã.

Vốn dĩ cô muốn ngủ ở đây cả đêm, chỉ cần sáng sớm trở về phòng sẽ không bị phát hiện, bây giờ không thể, cô vốn tưởng rằng làm xong việc là có thể ngủ trong ngực anh, kết quả cái gì cũng không có, thay vì tiếp tục bị nói "buồn nôn" ở đây, chẳng bằng rời đi, ít nhất cô có thể giữ lại một chút tôn nghiêm.

Vốn tưởng rằng thích có thể che đậy rất nhiều chuyện, tỉ như bỏ qua quan hệ anh em với Thẩm Thời Khê, tỉ như để cho cô bỏ qua rất nhiều điểm khó chịu của Thẩm Thời Khê. Thẩm Tư Ngôn không thích bộ dạng cao cao tại thượng của anh, người khác đều nói anh lạnh lùng xa cách với thế giới, không thông đồng với thế tục làm bậy, nhưng Thẩm Tư Ngôn chỉ ghét điều đó.

Nhưng bởi vì thích, cô bắt đầu thích nó.

Hóa ra tác dụng của thích che đậy là có hạn, ít nhất hiện tại cô cảm thấy mình rất ghét Thẩm Thời Khê.

Chính là rất chán ghét.

Thẩm Thời Khê cứ vậy nhìn cô từng bước một đi ra khỏi phòng, bắp chân run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ thuận theo bắp đùi chảy xuống, đều là do anh làm, nếu anh không đeo bαo ©αo sυ, thứ bây giờ chảy xuống còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Không phải anh không nghĩ tới việc bước lên dìu cô, nói cho cô biết, vừa rồi đều là nói nhảm, đừng để trong lòng, anh nghĩ kỹ, như thế cô sẽ không đau lòng. Xem biểu lộ của cô, không đến mức cực kì bi thương, giống như cô chỉ buồn một chút, không có gì nghiêm trọng.

Cho nên, anh không cần lo lắng.

Nhìn thấy dấu vết lưu lại trên giường, Thẩm Thời Khê che mắt lại, ga trải giường lại phải thay cái mới, mà gậy thịt vẫn còn cứng, đã thoải mái một lần, lần này cũng không khó khăn như vậy.

Anh và Thẩm Tư Ngôn không thể tiếp tục như vậy, mối quan hệ này không được thế giới chấp nhận, nếu cô không rõ, anh nhất định phải minh bạch, vì vậy phải cắt đứt, không thể tiếp tục.

Thẩm Thời Khê không biết mình muốn gì, từ nhỏ anh chưa từng thích ai, anh cũng không biết thích là như thế nào, loại chuyện này rất khó giải thích, rất phức tạp. Nhưng anh biết, anh thích hôn Thẩm Tư Ngôn, thích cảm giác được ôm cô vào lòng, rất thỏa mãn.

Chưa kể đến đưa dươиɠ ѵậŧ vào trong cơ thể cô, trải qua kɧoáı ©ảʍ tột độ, anh không nhịn được hôn cô, muốn trút du͙© vọиɠ lên người cô.

Thật ra cô không biết, trong gần hai tháng kia, anh đã có một giấc mơ, trong giấc mơ, anh đè Thẩm Tư Ngôn ở dưới thân, từng cú va chạm tiến vào trong người cô, cắn cổ cô hung hăng ra vào, cô khóc, nói anh bắt nạt cô, chóp mũi đỏ ửng, nước mắt lăn dài.

Sau khi khóc xong, cô vòng tay qua cổ anh và hôn anh, sau đó nói ——

"Em rất thích anh trai."

"Em chỉ cho anh trai đυ., có được không?"

Thẩm Thời Khê nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, không thể tiếp tục suy nghĩ, nếu Thẩm Tư Ngôn không cắt đứt được thì chỉ có thể đến. Suy cho cùng cũng phải có hồi kết, sau này anh sẽ đi thủ đô, lâu ngày không gặp được, hi vọng lần này có thể khiến cô bình tĩnh lại.

Sau khi trở lại phòng, Thẩm Tư Ngôn nằm trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, cô không biết mình đã làm gì trong hai tháng qua, vết thương thật vất vả mới lạnh lại lại bị xé mở, biến thành đỏ như máu, máu trong người chảy ra, từ đau đớn đến chết lặng.

Cô không muốn quen với nỗi đau, đó là thứ không nên quen.

Không ngủ được.

Trằn trọc không ngủ được.

Thẩm Tư Ngôn cố gắng nhiều lần vẫn không thể ngủ được, cô cảm thấy tâm tình mình rất bình yên, ngoại trừ những lời của Thẩm Thời Khê cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô thì không có gì không đúng. Cô rất thích điều này, mở lại vết thương, làm quen với nó với nhiều hồi ức hơn, giống như một hình thức trị liệu cực đoan.

Ngơ ngác ngồi ở trên giường, thầm nghĩ mình đã đi được đến đây, tại sao phải từ bỏ, cô không nỡ từ bỏ.

Lặng lẽ cầm chìa khóa bước vào phòng Thẩm Thời Khê, tại sao anh lại để mình đi, cô không phải không thể đi, cô muốn quay lại để anh không cao hứng nữa.

Không phải để cô đi sao?

Cô chỉ muốn quay lại.

Sau khi khóa cửa phòng, Thẩm Tư Ngôn trèo lên giường, đè lên người anh, tiến dần về phía cổ anh, định cắn vào đó, đương nhiên phải cắn vào nơi sạch sẽ như vậy, để lại dấu vết của chính mình trên người anh.

Mỗi lần xong việc, anh vẫn cao cao tại thượng như cũ đứng trên thần đàn, không bị du͙© vọиɠ chi phối, không bị nhiễm trần tục của cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi việc cô làm.

"Thẩm Tư Ngôn, đừng làm loạn."

Động tác của cô khựng lại, không biết có phải anh đang nói chuyện với mình không, có phải anh vừa tỉnh dậy, nói chuyện với cô không?

Sau khi cẩn thận quan sát, cô phát hiện anh chưa tỉnh, vậy là anh đang nói chuyện trong giấc mơ đúng không? Ở trong mơ gọi tên cô, Thẩm Thời Khê mơ về cô.

Tâm trạng trong nháy mắt đẩy mây đen thấy mặt trời, cô ủ rũ ở trong phòng lâu như vậy nhưng chỉ nhờ anh nói chuyện khi ngủ mà đã lành lặn, vết thương đã được khâu lại, để lại một vết sẹo nông, nhưng cô không cần thiết nữa.

Đôi khi, Thẩm Tư Ngôn cũng cảm thấy cô là loại người quên đi nỗi đau khi vết sẹo đã lành lại, chỉ cần Thẩm Thời Khê dành cho cô một chút ngon ngọt, cô tình nguyện quay đầu lại, tất cả những lời độc ác anh nói đều không tính.

Vốn định cắn anh, lúc này Thẩm Tư Ngôn lại nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

"Em không nháo với ngươi."

Không biết chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Thời Khê trở mình, Thẩm Tư Ngôn vốn nằm trên người anh lại nằm bên cạnh anh, hai tay ôm eo cô, ôm cô một cách tự nhiên, sau đó ôm chặt lấy cô.

Đang mơ sao?

"Ngoan nhé."

Thẩm Tư Ngôn gật đầu, "Em ngoan."

Sau đó Thẩm Thời Khê hừ hừ vài tiếng, nhưng cô đã đủ thoả mãn, Thẩm Thời Khê đang nói mớ và gọi tên cô, thế là đủ. Bây giờ anh vẫn đang ôm mình, vòng tay qua eo cô, trước đây cô là người chủ động, nhưng bây giờ lại là anh.

Vậy sau này sẽ trở nên tốt hơn chứ?

Cảm giác như mọi thứ đang đi đúng hướng.

Cô hơi ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh lần nữa, rồi lại rụt lại, tìm một tư thế thoải mái trong ngực anh, cảm giác này thật tuyệt, giống như hai người thật sự là người yêu thân mật vậy.

Đêm nay, Thẩm Tư Ngôn ngủ rất ngon, chứng mất ngủ ban đầu đã biến mất, cô cảm thấy rất thoải mái khi nằm bên cạnh Thẩm Thời Khê, như thể cô đã uống thuốc ngủ mà không có tác dụng phụ, cô cảm thấy Thẩm Thời Khê chính là liều thuốc chữa bệnh cho cô.

Sáng hôm sau, trước khi Thẩm Thời Khê tỉnh dậy, Thẩm Tư Ngôn đã thức dậy, ra khỏi vòng tay anh, hôn lên má anh như thường lệ, sau đó chạy về phòng tắm rửa. Thẩm Thời Khê không biết cũng không sao, cô biết là được rồi.