Chương 17: Anh sẽ đợi em.

Đầu năm học có rất nhiều việc phải làm, lập một danh sách, sau khi gạch bỏ hết, đã hơn nửa tháng trôi qua.

Những người trong ký túc xá không tính là khó ở chung, ít nhất trong khoảng thời gian này, khi mọi người trò chuyện vẫn rất hài hòa, Thẩm Tư Ngôn không nói nhiều, gần đây tâm trạng của cô không tốt, bởi vì Thẩm Thời Khê bắt đầu phớt lờ cô, mặc kệ cô gửi tin nhắn gì cũng không nhận được phản hồi.

Giống như là, sau khi đến một nơi khác, dự định trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa hai người họ, nhưng dù sao quan hệ cũng đặc thù, không thể xóa hay chặn, vạn nhất có tin khẩn cấp còn phải liên hệ.

Cười lạnh một tiếng, ném điện thoại sang một bên, cầm cuốn sách trên tay lên định đọc một lúc.

"Đọc không vào đâu.” Bạn cùng phòng đột nhiên nói.

Thẩm Tư Ngôn nhìn cô ấy, bây giờ chỉ có hai người họ trong ký túc xá, một người đi tìm cố vấn, người kia đi hội sinh viên phỏng vấn hôm nay, đều không ở ký túc xá. Cô ấy tên là Ôn Niệm Sơ, là người khó hòa đồng nhất trong cả ký túc xá, bình thường cũng không quá thích nói chuyện, chỉ có một dáng vẻ lạnh như băng.

“Cái gì?” Thẩm Tư Ngôn giả vờ không hiểu.

“Tâm của cậu không tĩnh, đọc không vào đâu.” Ôn Niệm Sơ giơ quyển sách trong tay lên.

Thẩm Tư Ngôn hỏi: "Vậy sao cậu biết tâm tớ không tĩnh?"

"Không phải cậu cãi nhau với bạn trai à?” Ôn Niệm Sơ khẽ cười một tiếng.

"Làm sao cậu nhìn ra được."

"Mấy ngày gần đây, tần suất cậu nhìn điện thoại nhiều hơn trước. Khi thấy thông báo tin nhắn, cậu sẽ nhìn một chút, nhưng rất nhanh sẽ lộ ra vẻ mặt thất vọng. Nhưng cậu che giấu rất khá, chí ít thu liễm rất nhanh."

Thẩm Tư Ngôn mỉm cười, "Làm sao cậu biết đó là bạn trai của tớ? Không còn khả năng nào khác sao? Ví dụ như——"

"Anh trai của tớ."

Ôn Niệm Sơ nhíu mày, "Tôi đã cân nhắc qua khả năng này, nhưng dựa vào phản ứng của cậu mấy ngày nay, tớ cảm thấy bạn trai có khả năng cao hơn. Mặc dù cậu không có bất kỳ món đồ đôi hay ảnh đại diện cặp đôi nào, nhưng cậu đã bỏ qua một thứ."

"Thứ gì?"

"Ý thức."

Thẩm Tư Ngôn nhướng mày, "Làm sao cậu nói cái đó?"

“Hôm qua không phải có học trưởng tỏ tình với cậu sao, cậu nói cậu có bạn trai mà.” Ôn Niệm Sơ cười nói: "Tớ tình cờ đi ngang qua nghe được.”

"...Không có khả năng tớ lừa anh ta sao?"

“Thẩm Tư Ngôn, cậu thật là cố chấp, không phải tớ chỉ muốn chứng minh rằng cậu có bạn trai rồi sao?” Ôn Niệm Sơ lắc lắc tóc của mình, "Cậu muốn tranh luận với tớ à, được thôi, hôm nay tớ sẽ không đọc sách, tớ phải tranh luận với cậu."

Thẩm Tư Ngôn siết chặt nắm tay, "Không cần, cam bái hạ phong, tớ thừa nhận cũng không mất mát gì."

Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Cậu không phải vì thích lý luận mà học luật đi?"

“Đương nhiên, tớ còn thích tranh luận.” Ôn Niệm Sơ không phủ nhận.

Sau vài câu đối thoại, cô cảm thấy quan điểm trước đây của mình về Ôn Niệm Sơ cần phải xem xét lại một chút, người này không lạnh lùng chút nào, ngược lại còn rất thú vị. Cô thậm chí còn cảm thấy cô ấy phải là người tranh luận giỏi nhất trong trường luật trong tương lai, cô đã tưởng tượng ra việc nhìn thấy ảnh của Ôn Niệm Sơ trên bảng thông báo dưới trường.

"Lời này, sao cậu không nói khi các cậu ấy ở đây?" Thẩm Tư Ngôn hỏi.

"Tớ không quen các cậu ấy."

"Cậu quen tớ?"

Cô ấy gật đầu, "Kiểu gì cũng sẽ quen."

“Tại sao cậu lại chọn tớ trong ba người?” Thẩm Tư Ngôn biết, ngay cả khi cô không tiếp nhận làn sóng lý luận ngày hôm nay, thì cũng phải có một người khác.

"Không biết, có lẽ nhìn cậu dễ bắt nạt."

Trên mặt đầy dấu chấm hỏi, nhỏ giọng nói: "Nào có dễ bắt nạt như vậy."

"Ai nha, những người có bạn trai rất dễ nảy sinh vấn đề về tình cảm. Để tớ nói cho cậu biết, sau này nếu tớ muốn kiện cáo tranh chấp tình cảm, trước tiên tớ cần phải tìm hiểu rõ về nó. Theo quan sát của tớ trong nửa tháng qua, cậu là người duy nhất trong ký túc xá của chúng ta có bạn trai."

Thẩm Tư Ngôn không nói nên lời, "Cậu thật đúng là dám nói."

Ôn Niệm Sơ cười vỗ vỗ vai cô, "Nói chuyện cũng dễ nghe, kết bạn chân thành là bước đầu tiên. Cậu cũng không muốn mỗi lời tớ nói đều lừa dối cậu chứ."

Cô không trả lời mà chỉ im lặng nhìn điện thoại, không ngờ buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi này lại có mặt ở đây tranh luận với Ôn Niệm Sơ. Tuy nhiên, Thẩm Thời Khê ngồi vững trước mặt họ với tư cách là bạn trai cô, cô cảm thấy không tệ lắm, cô không thể quang minh chính đại nói bạn trai của mình là ai, nhưng là, cảm giác tuyên bố lặng lẽ như thế này cũng không tệ.

"Còn cậu thì sao? Tại sao lại học luật?" Ôn Niệm Sơ hỏi.

Thẩm Tư Ngôn thở ra một hơi, "Rất khó để nói, có lẽ là bởi vì, muốn quen thuộc với luật pháp, để mình không phạm luật."

"Công dân tốt tuân theo luật pháp."

Cô chưa kịp trả lời đã thấy màn hình sáng lên, lập tức cầm điện thoại lên, nhìn thấy ảnh đại diện của Lục Thâm Tư, thất vọng bấm vào khung chat để xem tin nhắn.

Tại sao Thẩm Thời Khê không liên lạc với cô?

Ở điểm này, Ôn Niệm Sơ rất thức thời, bắt đầu ở chỗ ngồi của mình tiếp tục học thuộc lòng, học pháp mà, luôn có rất nhiều thứ cần ghi nhớ, chỉ là không nghĩ tới mới khai giảng chưa được bao lâu đã bắt đầu chăm chỉ học tập.

[ Em ở đại học N? ]

Thẩm Tư Ngôn nhướng mày khi nhìn thấy tin nhắn, cô không biết tại sao hắn lại gửi tin nhắn như vậy cho mình, khi cô đến căng tin mua đồ ăn sáng sáng nay, cô nhìn thấy Lục Thâm Tư, mặc quần áo thoải mái xếp hàng phía trước cô, cách nhau vài người, lúc đó cô nghĩ, hắn cao, hẳn là không thể nhìn thấy mình.

Ngoại hình rất đẹp, không ngờ đến còn phải xếp hàng mua bánh bao ở căng tin.

Ai có thể nghĩ tới nhìn thấy vào buổi sáng, hắn lại nhắn tin vào buổi tối. Nếu hắn không gửi tin nhắn, Thẩm Tư Ngôn sẽ quên chuyện này, dù sao cô cũng không bao giờ nghĩ rằng người cô gặp trong kỳ nghỉ hè sẽ gặp lại nhau ở trường đại học.

[ Hẹn em đi ăn. ]

Thẩm Tư Ngôn gõ trên bàn phím, [ Anh hẹn người khác cũng ngay thẳng như vậy sao? ]

[ Hẹn lần đầu, chưa có kinh nghiệm, lần sau dạy anh? ]

[ ...... không có lần sau. ]

[ Vậy lần này gặp đi, nếu không, lần sau không được gặp. ]

Cô mỉm cười, không từ chối, hỏi hắn đi ăn ở đâu, sau khi nhận được câu trả lời, cô định thu thập một chút rồi đi ra ngoài, cô không ghét Lục Thâm Tư, hay nói cách khác, cô không ghét những người mới bắt đầu tiếp cận cô đã làm rõ mục đích của mình.

Lục Thâm Tư chính là như vậy, và Ôn Niệm Sơ cũng vậy.

Nếu cô giống như Thẩm Thời Khê, cô phải suy đoán tất cả tâm tư của mọi người, điều đó sẽ rất mệt mỏi, giống như nếu anh không trả lời tin nhắn của cô, cô tự hỏi liệu anh chưa xem tin nhắn hay là bận việc gì đó, thường hay nghĩ theo chiều hướng xấu hơn, dù có nhìn thấy cũng không muốn trả lời.

Thật mệt mỏi khi cứ phải phỏng đoán như vậy.

“Muốn ra ngoài ăn sao?” Ôn Niệm Sơ hỏi.

"Ừm. Có người hẹn tớ." Thẩm Tư Ngôn đã thay giày.

"Chỉ sợ cậu sẽ lỡ hẹn rồi. Có một cuộc họp lúc 4 giờ 30. Giáo viên chủ nhiệm vừa gửi thông báo trong nhóm, nói rằng thầy ấy muốn gặp chúng ta." Ôn Niệm Sơ cầm điện thoại, nở nụ cười.

"..."

4 giờ 30, bây giờ đã là 4 giờ 10 rồi. Từ đây đến tòa nhà giáo dục tổng hợp, đi xe đạp mất mười phút, xem ra chỉ có thể lỡ hẹn.

[ Xin lỗi, tôi có cuộc họp đột xuất, có thể sẽ không thể đi ăn với anh được rồi. ]

Lục Thâm Tư mỉm cười trả lời: [ Vậy anh sẽ đợi em. ]

[ Tôi không biết khi nào sẽ kết thúc. ]

[ Không sao, anh sẽ đợi em. ]