Chương 40: Cô tính toán chi li sao?

Kỳ thật Thẩm Thời Khê cũng không dạy lâu, năm lớp ba, Thẩm Thời Khê để cô tự lo liệu, không thể dành thêm thời gian cho cô, cô cũng không dám làm phiền anh, bắt đầu dựa theo những điều anh nói để làm bài.

Nếu không hiểu thì ghi trước rồi mới nói, phương pháp của anh rất hữu dụng, những bài thi có điểm tuyệt đối lần lượt được trả về tay cô, giáo viên cũng chưa từng nói gì về việc cho cô ở lại lớp. Trong giờ học, thầy đặc biệt thích gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi, ba mẹ cô luôn khen ngợi cô vì điểm số của cô ngày càng tiến bộ.

Nhưng cô không hề vui vẻ.

Những gì không hiểu thì cô vẫn không hiểu, nhưng cô sẽ không bao giờ giơ tay hỏi giáo viên nữa, Thẩm Tư Ngôn nghĩ mình làm vậy là đúng hay không, giống như mọi người đều đạt được thứ họ muốn, nhưng cô là người duy nhất không vui vẻ.

Thẩm Tư Ngôn bắt đầu suy nghĩ, vì sao cô luôn suy nghĩ khác với người khác, nghĩ không ra đáp án, vì vậy cô bắt đầu đọc rất nhiều sách để tìm hiểu xem mình có thực sự rất kỳ quái hay không, cô không thể hiểu được những cuốn sách quá sâu sắc, chỉ có thể đọc được một số cuốn cơ bản, cho nên cô vẫn không nhận được câu trả lời mình mong muốn.

Đến năm lớp bốn, trường học bắt đầu chia lớp lần thứ nhất, vẫn dựa vào điểm số, lần này cô và Thẩm Thời Khê được xếp vào cùng một lớp, anh vẫn đứng nhất, cô vẫn đứng thứ hai mươi. Những người trong lớp hầu hết đều là người quen từ trước, thành lập nhóm của riêng mình, khiến Thẩm Tư Ngôn trở thành người bị gạt ra ngoài lề.

Những người cô biết trước đây đều không muốn chơi với cô, nói cô đã học lớp 1 rồi, học sinh giỏi làm sao có thể chơi với họ.

Mỗi ngày thầy giáo đều nói "Gần son thì đỏ gần mực thì đen" để bọn họ kết giao với những người có thành tích học tập tốt, như vậy mới có thể tiến bộ.

Thật sao?

Thành tích học tập tốt có nghĩa là tất cả sao? Chỉ cần đạt điểm cao là có thể bỏ qua mọi thứ khác à? Mà tại sao họ lại chắc chắn rằng những người có thành tích học tập tốt sẽ không bị lạc lối?

Thẩm Tư Ngôn không nói những lời này, cô chỉ lẩm bẩm trong lòng.

Sau này cô luôn ở một mình, bất kể cô làm gì cũng chỉ có một mình, mọi người trong lớp đều không nói chuyện với cô, họ cũng có lý do giống như những người khác, cho rằng cô là người kỳ lạ, trong đầu có những ý nghĩ kỳ quái. Có một lần, trong giờ ra chơi, Thẩm Tư Ngôn đang nằm trên sân nhìn lũ kiến

bò quanh.

Bạn học bên cạnh cô lập tức nói: “Trời sắp mưa rồi."

Thẩm Tư Ngôn nghi hoặc nhìn cô gái, người kia kiêu ngạo nói: “Trong sách nói, con kiến

rời tổ chính là vì trời sắp mưa.”

"Tại sao? Không phải mưa từ trên trời rơi xuống sao? Không phải kiến ở trong đất sao? Làm sao chúng biết được?" Thẩm Tư Ngôn nghiêm túc hỏi.

"..." Người kia ngừng nói, quay đầu liền nói với người khác rằng Thẩm Tư Ngôn thật kỳ quái.

Mọi người đều biết Thẩm Tư Ngôn rất kỳ lạ, hữu ý vô tình xa lánh cô, cô không có ai để nói chuyện, mỗi lần đều ăn một mình, cô đều nghĩ xem mình có kỳ quái thật không, vậy nên mới không có bạn bè.

Sau đó, bạn cùng bàn đổi thành một nam sinh, cậu ta đi vào bằng cửa sau, Thẩm Tư Ngôn từng nghe về cậu ta trong văn phòng, nam sinh kia ngẩng lên nhìn thì thấy cô cũng ở trong văn phòng, đó là năm khó khăn nhất mà cô từng trải qua.

Sách của cô bị xé nát, những tờ giấy nháp của những người xung quanh đều nhét vào cặp sách của cô, nam sinh kia thậm chí còn thích mang bật lửa đến trường, thỉnh thoảng lấy ra hù dọa cô, thậm chí có lần còn đốt cặp sách của cô, may mắn là sách đã được lấy ra, nhưng cặp sách của cô đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

Thẩm Tư Ngôn nhìn nam sinh kia, gần như muốn khóc.

"Cặp sách xấu xí như vậy thì nên đốt đi. Nhà cậu nghèo đến nỗi không mua nổi một chiếc cặp à?" Sau đó cậu ta bắt đầu cười nhạo cô.

Người ngồi bàn sau cũng bắt đầu hát đệm: "Đúng rồi, học kỳ trước cậu dùng chiếc cặp này, học kỳ này vẫn chưa đổi. Thẩm Tư Ngôn, nhà cậu chắc nghèo lắm ha."

"..."

Trước đó, cô đã nhiều lần nói với giáo viên rằng các bạn học xung quanh không thân thiện với cô, cô nói rất khéo léo, giáo viên chỉ gật đầu nói hiểu, hoàn toàn không để ý đến cô.

Sau khi nói điều này quá nhiều lần, giáo viên trừng mắt nhìn cô, nói: "Em tự suy ngẫm lại đi, tại sao người khác chỉ bắt nạt em mà không bắt nạt người khác? Nếu xảy ra vấn đề, tại sao em không tự mình tìm ra vấn đề, luôn thích đẩy vấn đề sang người khác thế?"

Thẩm Tư Ngôn cúi đầu, không dám nói.

“Thành tích học tập tốt thì có ích gì, nếu không biết cách hòa hợp với người khác thì em sẽ chẳng là gì trong xã hội này đâu."

Sau này, cô không còn đi tìm giáo viên, cũng không nói những chuyện này với gia đình, bởi vì ba mẹ cô cũng nói như vậy, dù cô có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, ba mẹ cô vẫn luôn yêu cầu cô hãy suy ngẫm lại bản thân, để cô rộng lượng một chút, đừng tính toán chi li như vậy.

Cô tính toán chi li sao?

Tại sao người khác luôn nghĩ khác với cô?

Dập lửa phải dập kịp thời, chỉ cần giẫm mấy cái là dập tắt được, nhưng cặp sách không còn sử dụng được nữa, cô mang cặp sách bị cháy về nhà, cất trong phòng, không dám nói cho ba mẹ biết, sau này luôn tranh thủ lúc ba mẹ đi vắng mới đến trường, sợ bọn họ phát hiện cặp sách đã biến mất.

Cuối cùng, cô cũng có được một chiếc cặp mới, bởi vì Thẩm Thời Khê đã giành được giải thưởng trong một cuộc thi, ba mẹ hỏi anh muốn phần thưởng gì.

Thẩm Thời Khê nói: “Con muốn đổi cặp sách.”

Mẹ sờ đầu anh nói: “Được rồi, con cũng mua cho em gái một cái được không?”

Anh gật đầu: “Được.”

Cặp sách của anh có màu xanh lam, ba mẹ mua cho cô một chiếc màu hồng.

"Thẩm Thời Khê, em thấy cặp sách của anh đẹp hơn của em." Thẩm Tư Ngôn nói.

Anh không quan trọng: "Cho em.”

Cô bé vui vẻ đeo cặp sách màu xanh đến trường, cuối cùng cô cũng có một chiếc cặp sách mới, không còn phải lo lắng ba mẹ phát hiện cô không có cặp sách nữa. Thẩm Thời Khê bị bạn bè cười nhạo một hồi vì mang cặp sách màu hồng, Thẩm Tư Ngôn nghe xong liền bật cười, hoá ra Thẩm Thời Khê cũng sẽ bị cười nhạo.

Không biết có phải là ảo giác hay không, sau đó thầy giáo đổi chỗ ngồi cho cô, cô ngồi cùng bàn với Thẩm Thời Khê, mọi chuyện cũng thay đổi, ít nhất không còn ai bắt nạt cô nữa, việc Thẩm Tư Ngôn thích nhất là vẽ linh tinh trên giấy biến thành việc dùng ngón tay vẽ lên mặt Thẩm Thời Khê khi anh đang chợp mắt.

Còn những thứ cô thích trước đây chỉ có thể xếp ở hàng sau.

Đến khi tốt nghiệp tiểu học, cô vẫn sống rất vui vẻ, cho dù trong lớp vẫn không có ai chơi với cô, nhưng điều đó không quan trọng, cô vẫn có Thẩm Thời Khê ở bên, tuy rằng anh không thích nói chuyện, rất yên tĩnh, quan trọng nhất là Thẩm Thời Khê sẽ không lấy chuyện cô nói linh tinh để nói ra ngoài, nghe xong liền quên.

Trước khi tốt nghiệp tiểu học, giáo viên đã nói chuyện với ba mẹ, bởi vì thành tích của Thẩm Thời Khê cao nên anh có thể thi vào trường trung học cơ sở tốt hơn, không cần phải theo hộ khẩu, ba mẹ hỏi ý kiến

Thẩm Thời Khê, anh từ chối tới một ngôi trường tốt hơn.

"Vì sao?” Mẹ hỏi: “Vào trường tốt không phải là tốt hơn sao?”

"Như vậy Thẩm Tư Ngôn sẽ ở một mình." Thẩm Thời Khê nói.

Mẹ gật đầu, nghĩ cũng có lý: "Thời Khê là một người anh tốt.”

“Con có thể tiếp tục giúp đỡ em gái khi vào cấp hai không?” Mẹ hỏi.

Anh gật đầu.

Cô nghe vậy, đột nhiên có cảm giác mình đang cản trở người khác, nếu không có cô, Thẩm Thời Khê nhất định có thể vào được trường học tốt hơn mà không cần phải đi cùng cô.