Chương 41: Cậu ấy thích Thẩm Thời Khê!

Cô và Thẩm Thời Khê chưa từng đi học cùng nhau, vì cô thích nói chuyện một mình, sau khi bị mẹ nói một trận, cô không dám để bất cứ ai phát hiện ra mình có thói quen này, ở trường cô cũng liều mạng áp chế thói quen lầm bầm lầu bầu, vì vậy, việc đến trường và về nhà trở thành một trong những khoảng thời gian hiếm hoi cô ở một mình.

Cô rất thích cảm giác được nói chuyện một mình, hôm nay cô đã nhặt một viên đá rất đẹp, bỏ vào một chiếc hộp nhỏ.

"Đây là viên đá độc nhất vô nhị trên thế giới."

"Có thể viết chữ lên đá không?”

"Viết chữ thì có thể xem bói."

"Làm sao có thể xem bói?"

"...Ném nó đi?"

Cuối cùng, những viên đá Thẩm Tư Ngôn nhặt được đều bị ném vào thùng rác, cái hộp đựng cũng không thoát khỏi số phận, mẹ cô cảm thấy bẩn thỉu, cảm thấy cô toàn mang những thứ linh tinh về nhà nên đã dọn dẹp phòng của cô, những thứ cô coi như trân bảo đều bị ném vào thùng rác.

Những cuốn sách cô mua lần trước đều bị xé bỏ, vứt đi, tuyển tập những bí ẩn trên thế giới chưa được giải đáp và truyện ma đều bị biến thành mảnh vụn cho vào thùng rác, dù có tìm ra cũng không thể chắp vá. Đó là những cuốn sách cô rất thích, những câu chuyện trong đó rất thú vị, nhưng mẹ cô lại cho rằng những cuốn sách đó là rác rưởi, không liên quan đến việc học.

Hôm đó, cô ngồi xổm trong góc không dám nói lời nào.

Cô cảm thấy mình chẳng còn gì nữa.

Rất nhiều điều cô đã từng thấy trước đây chợt hiện lên trong đầu. Sau khi dùng dao cứa cổ, bao lâu mới có thể chết? Mất bao nhiêu máu thì chết? Thế giới sau khi chết sẽ như thế nào? Mỗi tôn giáo đều có quan điểm khác nhau, cô nghĩ, nếu nghĩ đến cái chết, có phải cô sẽ không còn đau buồn nữa không.

Ít nhất cô không phải đối mặt với những điều này, cô có thể biến thành linh hồn, làm nhiều điều mình thích, giống như những gì đã nói trong "The Great Blue Yonder", sau khi tạm biệt mọi người, cô có thể đi lên bầu trời xanh, có người sẽ nhớ đến cô, nhưng cuối cùng sẽ bị lãng quên, cô không phải là không thể thay thế, những người mới sẽ đến thế chỗ của cô.

Cảm xúc sa sút rất lâu, nhưng không thể thay đổi được gì, cô không có năng lực bảo vệ đồ đạc của mình nên chỉ biết trơ mắt nhìn mẹ cầm một chiếc túi lớn, ném hết những thứ kia ra ngoài.

Đó là cuốn sách cô phải dành dụm tiền tiêu vặt rất lâu mới mua được.

"Chỉ thích mang rác về nhà, coi nhà mình như một bãi rác phải không?"

Cô nhỏ giọng nói: "Không phải rác..."

Nhưng mẹ cô trừng mắt nhìn cô, cô không dám nói.

Sau đó mẹ trực ca đêm, ở nhà chỉ có Thẩm Thời Khê và Thẩm Tư Ngôn, cô vẫn ở trong phòng, không ra ngoài, cũng không ăn tối, buồn bã, muốn khóc, cô lần lượt rút khăn giấy ra, nhưng vẫn đang khóc.

Thẩm Thời Khê mang kem vào phòng cô, là vị sô cô la cô thích nhất.

"Ăn đi."

Thẩm Tư Ngôn có chút lo lắng: “Anh lấy tiền ở đâu ra?”

"Mẹ bảo anh mua phần còn lại của bữa tối."

Cô cắn một miếng, rất ngọt, ba mẹ thường không cho phép bọn họ ăn, nói nó không tốt cho dạ dày nên rất ít mua khi cho bọn họ, mỗi lần cô chỉ có thể nhìn những đứa trẻ khác ăn kem.

Kỳ lạ là, tâm trạng buồn bã của cô lại nhờ kem mà chữa lành, cô biết, dù bây giờ cô có buồn cũng không thể thay đổi được tình cảnh đồ đạc bị vứt đi, mẹ cô cũng sẽ không hiểu cô, từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ hiểu cô.

Vậy nên từ giờ sẽ làm bộ thôi.

“Thẩm Thời Khê, anh cũng ăn một miếng đi.” Thẩm Tư Ngôn đưa kem lên miệng anh.

"Quá ngọt.” Anh từ chối.

Sau khi ăn xong miếng cuối cùng, cô đột nhiên mỉm cười, Thẩm Thời Khê đối với cô tốt như vậy, anh là người cô thích nhất trên đời, không sao cả, Thẩm Thời Khê vẫn còn ở đây. Cho nên, không nghĩ đến thế giới sau khi chết nữa, sau khi chết sẽ không có Thẩm Thời Khê.

Sau khi vào cấp hai, Thẩm Thời Khê và Thẩm Tư Ngôn được phân vào hai lớp khác nhau, cô học lớp 2, Thẩm Thời Khê học lớp 8, quan hệ giữa hai lớp không tốt lắm, đều là lớp chọn, không có việc gì sẽ bị giáo viên lấy ra so sánh.

Cô an ổn trải qua năm học đầu tiên, cảm thấy mọi người đều rất tốt, mặc dù trong lớp có một hai người nghịch ngợm gây sự, nhưng hầu hết đều rất dễ hòa đồng, có một số ít là bạn học cùng lớp tiểu học, không phải là người xa lạ, điều quan trọng là mọi người xung quanh cô đều dễ thân.

Thẩm Tư Ngôn có bạn bè của riêng mình, từ khi học được cách giấu mình nói chuyện lẩm bẩm, nói chuyện tùy tiện, những người khác cũng nguyện ý hòa hợp với cô, tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, cô cảm thấy cuộc sống cấp hai của mình sẽ rất viên mãn.

Tan học, cô sẽ đợi Thẩm Thời Khê ở cổng trường để về cùng nhau, vì trường cấp hai cách nhà rất xa, phải đi xe buýt nên ba mẹ để hai người trông nhau.

Nhưng đến năm lớp bảy, các bạn nữ trong lớp chia thành hai phái, bắt đầu đối lập, hai người có quan hệ tốt với cô lại ở hai phe khác nhau, cô bị kẹt ở giữa. Thẩm Tư Ngôn không biết nên chọn ai, bởi vì hai người họ đều rất tốt, cô không hiểu tại sao các cô gái lại chọn ở hai phe đối lập, không phải mọi người đều là bạn bè sao?

Sau đó, trong giờ thể dục, một cô gái trong lớp thì thầm với cô, Thẩm Tư Ngôn mới biết được ngọn nguồn của sự việc, mối quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ là vì một chàng trai, chàng trai kia học cùng lớp bọn họ, thân hình cao gầy, điểm số rất tốt, ngoại hình cũng không tệ, nhưng Thẩm Tư Ngôn cảm thấy cậu ấy vẫn kém xa Thẩm Thời Khê.

"Thẩm Tư Ngôn, cậu có người mình thích chưa?” Cô gái nhỏ giọng hỏi.

“Người mình thích?” Cô có chút kinh ngạc, sau đó thì thầm vào tai cô gái: "Tớ thích Thẩm Thời Khê.”

"Cậu cũng thích Thẩm Thời Khê à?”

"Cũng?" Thẩm Tư Ngôn bắt đầu nghi hoặc.

Cô gái gật đầu: "Tô Giai lớp chúng ta cũng thích.”

Ở trường trung học cơ sở, không có ai liên hệ cô với Thẩm Thời Khê, bởi vì tên hai người không quá giống nhau, thông thường anh chị em sẽ có tên gần giống nhau, giống như cặp song sinh của lớp 5, họ được đặt tên là Trần Tử Thăng và Trần Tử Nghi, nghe thôi đã cảm thấy họ là người một nhà. Mọi người chỉ nghĩ bọn họ có cùng họ, điều này không có gì lạ.

Hơn nữa, khi viết địa chỉ nhà và thông tin liên lạc của ba mẹ, họ đều ghi những thông tin khác nhau, không ai biết họ là anh em.

“Tô Giai?” Thẩm Tư Ngôn càng kinh ngạc hơn.

Tô Giai là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, cô chưa từng nghe nói cô ấy thích Thẩm Thời Khê.

“Không chỉ vậy, Dư Tuyên Di cũng thích, cậu không biết sao?”

"Cậu ấy chưa bao giờ nói với tớ..." Thẩm Tư Ngôn không biết chuyện này.

Bởi vì trước kia cô chưa bao giờ quan tâm, cũng không biết nữ sinh trong lớp có nhiều sự thay đổi như vậy, Dư Tuyên Di rất hướng ngoại, cô ta luôn thích trêu đùa với các bạn nam khác, chơi thân với rất nhiều người khác giới, trong đó có bạn cùng bàn, Thẩm Tư Ngôn từng cho rằng cô ta thích bạn cùng bàn, nhưng không ngờ cô ta lại thích Thẩm Thời Khê.

“Lần trước hình như Thẩm Thời Khê đứng đợi người ở cổng trường, Dư Tuyên Di vội vàng chạy tới nói chuyện với cậu ấy, có rất nhiều người nhìn thấy.”

"Lúc nào?"

"Lúc tan học thứ Sáu tuần trước.”

“Em còn phải sửa lại bài thi.” Cho nên Thẩm Thời Khê đợi cô ở cổng trường.

Dư Tuyên Di sẽ kết hôn với Thẩm Thời Khê sao?

Nghĩ tới đây, cô có chút bối rối, không biết tốt hay xấu, một người là bạn cô, một người là anh trai cô, tưởng chừng như hai người sẽ rất hợp nhau, nhưng cô lại không mấy vui vẻ.