Chương 2: Dẫn Sói Vào Nhà

Nghiêm Vấn Phong bóp cổ của cậu trai gầy yếu, nhìn như hung ác, trên thực tế đã là cùng đường bí lối. Nếu không phải cậu trai này nhát gan sợ hãi, thực ra cũng không khó phát hiện ra cả người của hắn đều đang khẽ run.

Trong vòng một ngày, trải qua sự phản bội từ thân tín của cha mình, cha bị gϊếŧ, sau khi bị hạ thuốc rồi bị đuổi gϊếŧ, vì để bảo vệ hắn mà thuộc hạ của hắn đã đánh lạc hướng kẻ phản bội, còn hắn lại nghiêng ngả lảo đảo xông vào cư xá cũ kỹ này, mới vừa trốn vào cái sân không có ai thì lại bị một chai rượu rơi từ trên trời xuống làm cho chóang váng, cho dù là Nghiêm Vấn Phong từng nhận được sự dạy dỗ của xã hội đen từ nhỏ cũng bó tay chịu trói.

Cũng may, chủ nhân căn nhà này là một cậu trai nhát gan, Nghiêm Vấn Phong bóp anh dễ như trở bàn tay.

“Mở cửa.”

Nương theo lực chống đỡ của Trình Tuyển Vân, Nghiêm Vấn Phong miễn cưỡng đứng lên, vặn tay của Trình Tuyển Vân ra phía sau, như thể đang áp giải, ghé vào thấp giọng nói bên tai của Trình Tuyển Vân: “Cậu ở một mình à?”

Người đàn ông cao hơn anh, hơi thở cực nóng phả vào vành tai của Trình Tuyển Vân, Trình Tuyển Vân nổi da gà, lắp bắp mà nói: “Tôi, tôi ở một mình.”

Người đàn ông đẩy Trình Tuyển Vân một cái, Trình Tuyển Vân ngoan ngoãn bước về phía trước, anh đi đến cửa nhà, móc chìa khóa ra mở cửa.

Vào nhà người đàn ông càng thêm cảnh giác: “Đừng có giở trò đấy.”

Trình Tuyển Vân run rẩy: “Tôi không dám……”

Cứ vậy mà cho tên liều mạng này vào nhà mình, Trình Tuyển Vân hung hăng tát cho mình mấy cái ở trong lòng, đúng là bị mỡ heo làm cho mê muội mà! Cho dù trông tên này có đẹp trai thiệt, nhưng mà cũng không nên để hắn nắm cái mũi dắt đi như thế chứ.

Trình Tuyển Vân mở đèn, người đàn ông ở phía sau dùng chân đóng cửa lại.

Đó là một căn nhà cũ có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách rất nhỏ, có một chiếc ghế sô pha bằng vải màu xanh nhạt, một cái bàn trà nhỏ bằng gỗ, sàn nhà lát gạch trắng, tường sơn màu be nhạt, trên bàn trà đặt một quả táo pha lê. Trong phòng có mùi táo nhàn nhạt, Nghiêm Vấn Phong không tự giác mà thả lỏng cảnh giác. Sợi dây trong đầu đã căng quá lâu, hiện tại hắn đã sức cùng lực kiệt, có thể chống đỡ giữ được đứng thẳng đã không dễ, trên tay cũng không còn miếng sức.

Trình Tuyển Vân cảm nhận được người phía sau lung lay sắp đổ, “Anh, anh có muốn đến sô pha ngồi không?”

Nghiêm Vấn Phong miễn cưỡng lên tinh thần, đẩy Trình Tuyển Vân tiến lên hai bước đi đến sô pha trước mặt, gần như là có chút lảo đảo mà ngã ngồi ở trên sô pha, cũng may sô pha đủ mềm, cho nên ngã lên cũng không đau. Trình Tuyển Vân bị ngã lên người của hắn, cơ thể đều cứng đờ không dám lộn xộn, để sát vào mới ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người của hắn.

“…Có phải anh bị thương không? Tôi học cách băng bó đơn giản, nhà tôi cũng có hòm thuốc…”

Nghiêm Vấn Phong thở hổn hển nặng nề, còn không quên cảnh cáo anh: “Đừng có giở trò.”

“…… Tôi sợ anh mất máu nhiều quá thôi.” Nếu người đàn ông này chết trong nhà của anh thì toi rồi!

Quan sát xung quanh xong, Nghiêm Vấn Phong cân nhắc một chút, chỉ có thể tạm thời lựa chọn tin tưởng Trình Tuyển Vân, hắn thả lỏng tay ra, Trình Tuyển Vân chậm rãi đứng dậy, lo sợ mình sẽ đả động đến tên “liều mạng” ở sau lưng, cho nên động tác đều cố gắng chầm chậm hết mức có thể.

“Sau lưng tôi có vết đâm, đầu bị thứ gì đó đập vào.”

Nghiêm Vấn Phong gian nan mở miệng, mặc dù là hiện giờ rõ ràng hắn đang trong cục diện yếu thế, hắn vẫn có thể duy trì giọng điệu cấp trên, cho dù giọng nói có chút run rẩy.

Trình Tuyển Vân tìm được hòm thuốc ở trong tủ phòng khác, mới vừa đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, phát hiện người đàn ông đã hôn mê bất tỉnh.

…… Sẽ không thật sự chết ở nhà của anh chứ?

Lòng bàn tay của Trình Tuyển Vân đổ đầy mồ hôi. Lý trí nói cho anh biết, hiện tại nên báo cảnh sát, lập tức rời khỏi nơi này thôi.

Nhưng khi nhìn người đàn ông đã ngất xỉu, Trình Tuyển Vân do dự.

Nương theo ánh đèn, anh lại cẩn thận nhìn người đàn ông một lần nữa, mới phát hiện tuy rằng giọng của người đàn ông khàn khàn, ánh mắt sắc bén, nhưng khi nhắm mắt ngủ, vẫn có thể nhìn ra ngũ quan lập thể mang theo vài phần trẻ con, làn da tái nhợt, bởi vì bị thương trên mặt không có màu máu. Hình như không lớn tuổi lắm, có lẽ khoảng ngoài hai mươi.

Chờ khi anh phản ứng lại, thế mà đã cởϊ áσ khoác rồi đến áo sơ mi đen của người đàn ông ra, bị vết dao khủng khϊếp trên lưng người đàn ông làm cho khϊếp sợ.

Trình Tuyển Vân khẽ cắn môi, xử lý miệng vết thương cho hắn, đơn giản băng bó lại, người đàn ông cả người cơ bắp, nhìn không mập, rất chắc nịch, bơi vì Trình Tuyển Vân là giáo viên nam trong trường mầm non, cho nên một số việc nặng đều là anh phụ trách, cho nên tuy rằng trông anh gầy yếu nhưng cánh tay vẫn có chút lực, lúc lật người hắn qua vẫn phải có hơi cố hết sức.

Anh lại đơn giản xử lý vết thương trên đầu của người đàn ông, lúc quấn băng gạc, bởi vì lo ngắm khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đến thất thần, cho nên liền quấn trông xấu cực kỳ.

“……”

Trình Tuyển Vân thế mà cảm thấy có tý xíu tội lỗi ở trong lòng.

Xử lý xong vết thương trên người người đàn ông, anh nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ. Anh nghĩ nghĩ, phỏng đoán một mình mình là không có khả năng chuyển người đàn ông cường tráng cao hơn 1m8 này vào phòng dành cho khách mà không cần đánh thức hắn rồi, cho nên gạt bỏ ý nghĩ đó, tay chân nhẹ nhàng mà tắm rửa đi ngủ.

Sau khi về phòng, Trình Tuyển Vân còn khóa trái cửa phòng, anh mong sau khi thức dậy vào sáng mai, người đàn ông đã tự rồi đi rồi.

Đêm nay ngủ không ngon, mặc dù thể xác và tinh thần đều mệt, nhưng sát bên có một người đàn ông trông chẳng lương thiện gì, Trình Tuyển Vân có to gan hơn cũng không cách nào yên giấc.

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Trình Tuyển Vân đã tỉnh dậy, toàn thân đau nhức rã rời, nhưng cho dù thế nào cũng không ngủ được.

Sau khi thay đồ xong, Trình Tuyển Vân nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận mà c từ từ mở cánh cửa phòng bị khóa. Cửa phòng của anh đối diện với sô pha, thông qua khe hở, trên sô pha đã trống không, chỉ còn lại một chút vết máu của người đàn ông đêm qua đã khô biến thành màu nâu trên chiếc sô pha vải xanh nhạt.

Trình Tuyển Vân thở ra một hơi dài, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Anh nhớ đến mùa đông năm ngoái anh từng cứu một con chó lớn, nó cũng trốn trong sân nhà anh với những vết thương khắp người, Trình Tuyển Vân sợ chó, con chó rúc vào góc sân nhe răng trợn mắt sủa anh như điên, Trình Tuyển Vân dọa sợ muốn chết, nhưng lại không đành lòng để con chó bị lạnh chết, cho nên liền đặt một cái thùng giấy vào trong sân, rồi đặt thêm chút thức ăn nước uống, anh mở cửa ra, rồi đi vào nhà.

Sáng hôm sau anh ra sân nhìn xem, đồ ăn bị ăn hết, chó lớn cũng đã rời đi.

Khi đó anh cũng có tâm trạng này, không thể nói mất mát, nhưng luôn có cảm giác cô độc.

Nghiêm Vấn Phong dựa nghiêng vào tường, vuốt cằm nhìn anh trai ngẩn người ở sau cửa, nhịn không được mở miệng: “Chuyện gì? Thất vọng lắm à?”

Trình Tuyển Vân lông tơ dựng đứng, anh quay phắt lại, phát hiện người đàn ông đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa, nghiền ngẫm mà cười khẽ nhìn anh, trên tay còn cầm ly nước của anh, dáng vẻ đắc ý khỏi phải bàn.

“Cậu, cậu chưa đi sao?”

Nghiêm Vấn Phong tỉnh dậy vào nửa đêm, hắn phát hiện Trình Tuyển Vân khóa trái cửa phòng, hắn kiểm tra trong nhà một lượt thì tìm thấy mấy thứ như giấy chứng nhận linh tinh ở trong phòng khách, đại khái biết được thân phận của Trình Tuyển Vân—— một giáo viên mầm non sống một mình.

Thân phận này rất khó làm người ta sinh ra đề phòng.

Nghiêm Vấn Phong đánh giá Trình Tuyển Vân từ trên xuống dưới, nhỏ nhỏ gầy gầy, khuôn mặt baby, rất khó tưởng tượng đây là một người sắp 30 tuổi, còn lớn hơn hắn tận năm tuổi.

“Trong khoảng thời gian này phải làm phiền anh rồi, thầy Trình.” Nghiêm Vấn Phong nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một chiếc răng nanh..

Thật là một người đàn ông đẹp trai nha.

Trình Tuyển Vân ngẩn người, không tự giác gật gật đầu “Ừm” một tiếng, sau khi phản ứng lại thì hận không thể dọng cho mình một cái —— có thể đừng mê trai như thế được không?!

Thấy Trình Tuyển Vân ngây ngô nhìn mình như thế, Nghiêm Vấn Phong buồn cười, đá nhẹ lên tấm ván cửa mà Trình Tuyển Vân đang nắm lấy, “Thầy Trình, tôi đói rồi.”

“…… Ờm.”