Chương 3: Cứ Như Con Gái Ấy

Ngồi ở trên bàn cơm nhìn người đàn ông đối diện đang chậm rãi ăn mỳ, Trình Tuyển Vân lại mê mang trong màn khói bóc lên từ tô mỳ của mình.

Cậu ta là ai, cậu ta ở đâu.

Nơi này rõ ràng là nhà anh mà?

Hiện tại thế mà anh lại đang ăn sáng với người đàn ông đã cố bóp cổ mình ngày hôm qua sao?

Còn là anh tự nấu bữa sáng luôn mới ghê!

“Cái kia……”

Nghiêm Vấn Phong ngó liếc mắt nhìn anh một cái: “Ăn không nói.”

“…… Ờ ờ.”

Trình Tuyển Vân ngây thơ mờ mịt mà cúi đầu ăn mì, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, tại sao mình phải nghe lời một tên xâm phạm gia cư bất hợp pháp ở trên bàn cơm trong nhà mình thế này!

Nghiêm Vấn Phong ưu nhã mà buông đũa, nhìn Trình Tuyển Vân vẫn còn đang đang lề mà lề mề ăn mỳ, tâm trạng rất tốt mà mở miệng: “Sau khi tôi tỉnh lại có đi dạo quanh nhà của anh, thầy Trình.”

“……”

“Tôi xem giấy chứng nhận của anh.”

Sao tên này có thể nói là mấy lời này một cách thoải mái như thế chứ!

“Tôi tên Nghiêm Vấn Phong, gia đình làm ăn trong giang hồ, tối hôm qua cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Trình Tuyển Vân nói trong lòng, cái gì mà làm ăn trong giang hồ, còn không phải là xã hội đen sao?

Sắc mặt của Nghiêm Vấn Phong tối sầm lại, lúc này Trình Tuyển Vân mới phát hiện, anh thế mà không cẩn thận nó hẳn ra luôn!

“A, xin, xin lỗi!” Trình Tuyển Vân nơm nớp lo sợ, vùi đầu không dám nhìn, mặc dù là người đàn ông này bị thương nặng, nhưng nhìn về sự chênh lệch hình thể, người đàn ông này có thể quật chết anh một cách dễ dàng chứ chẳng đùa.

“Không sai, tôi chính là xã hội đen, kiểu bắt nạt đàn ông bá chiếm phụ nữ, coi trời bằng vung đó.” Nghiêm Vấn Phong âm trầm mà nhìn chằm chằm Trình Tuyển Vân: “Tôi chính là kẻ liều mạng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thầy Trình cần phải cẩn thận chút, chọc giận tôi thì tự gánh lấy hậu quả nhé.”

Lời này là nửa thật nửa giả, nhà họ Nghiêm làm nên cơ nghiệp vào thế kỷ trước, trập trùng lên xuống, lăn lê bò lết cho tới hôm nay, phần lớn sản nghiệp đã được tẩy trắng qua mấy thế hệ, Nghiêm Vấn Phong làm thái tử, rất ít nhúng tay vào chuyện giang hồ, bố già Nghiêm đưa hắn đến một trường đại học nước ngoài để học kinh doanh, sau khi tốt nghiệp mới trở về từ từ tiếp xúc một chút. Trụ sở ở trong thành phố nhỏ này, lần này Nghiêm Vấn Phong đi theo ba mình đến đây để xử lý chuyện trên giang hồ, bố già Nghiêm muốn hoàn toàn uỷ quyền cho hắn, mấy đại ca giang hồ hồ hởi tiếp đón, không ngờ gặp phải nội gian hãm hại.

Nghĩ đến đây Nghiêm Vấn Phong hận không thể xé xác mấy con sói khinh người đó, tuy nói hắn không thân thiết với bố già Nghiêm, nhưng dù sao cũng là mối thù gϊếŧ cha, đã từng là thái tử hiện giờ lại biến thành chó rơi xuống nước, lúc này Nghiêm Vấn Phong có thể bình tĩnh ngồi ở chỗ này tính việc lâu dài thì đã là một sự bình tĩnh hiếm có ở độ tuổi của hắn rồi.

“Đưa di động của anh cho tôi.”

“…… Còn ở trong sân.”

Tối hôm qua anh sợ tới mức làm rơi di động, lại không dám đi ra ngoài lấy, hiện tại di động kia còn đang nằm lẻ loi ở trong sân.

Nghiêm Vấn Phong không nói gì, duỗi cái chân dài ra đá đá Trình Tuyển Vân: “Đi lấy về đi.”

Trình Tuyển Vân không dám không từ chốt, đứng lên đi tới cửa, mở cửa ra thì thoáng nhìn thấy chiếc điện thoại di động ở giữa sân, lúc này trời đã sáng một nửa, anh mượn ánh sáng phát hiện trong sân rải rác những mảnh vụn màu xanh nhạt, một chút máu, hoa cỏ anh chăm sóc cẩn thận bị đạp nát hơn một nửa, chậu hoa đều bị bể nát.

Biết làm sao được anh giận mà cũng không dám nói gì, nhanh chóng cầm di động, ngoan ngoãn đi vào nhà.

Nghiêm Vấn Phong xua xua tay: “Sạc pin rồi đưa cho tôi.”

“Ồ.”

Trình Tuyển Vân lại ngoan ngoãn đi sạc pin điện thoại. Khi trở lại bàn ăn, Trình Tuyển Vân mới nhìn đến dải băng trên đầu Nghiêm Vấn Phong đã đổi cách quấn, cái nơ bướm anh buộc hôm qua đã không thấy đâu nữa.

Nghiêm Vấn Phong phát hiện ánh mắt của anh, hừ cười một tiếng: “Tuy rằng xấu, nhưng cảm ơn anh đã băng cho tôi, thầy Trình.”

Không biết tại sao, mỗi lần Nghiêm Vấn Phong mang theo trêu đùa kêu anh là “Thầy Trình”, khuôn mặt của Trình Tuyển Vân liền không kiềm được mà nóng lên.

Thảo nào lại có một câu, trên đầu chữ sắc có con dao.

Rõ ràng là người nguy hiểm như thế, vậy mà anh còn có thể đỏ mặt mới đau.

Tuy rằng trước nay chưa từng yêu đươg, nhưng Trình Tuyển Vân biết mình có lẽ là thích nam, khi đối mặt với người đàn ông có khuôn mặt đẹp bá cháy như Nghiêm Vấn Phong thế này, tam quan(1) của Trình Tuyển Vân đều chạy theo ngũ quan(2), muốn thắng cái ét lại cũng chẳng được.

Dưới sự giám sát của Nghiêm Vấn Phong, Trình Tuyển Vân mở loa ngoài gọi điện cho hiệu trưởng để xin nghỉ phép, nói mình bị bệnh, có thể là bị cảm cúm, muốn xin nghỉ mấy ngày.

Làm việc gần mười năm, Trình Tuyển Vân rất ít khi xin nghỉ, hiệu trưởng lập tức đồng ý, cho anh nghỉ hai tuần, bảo anh nghỉ ngơi thật tốt rồi hãy đi làm lại. Dẫu sao trường mẫu giáo điều là con nít, lỡ như lây bệnh thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.

Nghiêm Vấn Phong bá chiếm phòng ngủ của anh, nằm ở trên giường của anh, dựa vào đầu giường dùng di động của anh gọi điện thoại.

Trình Tuyển Vân bị yêu cầu không được phép rời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, thật sự không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi ở trên mép giường đọc sách.

Nội dung nói chuyện điện thoại của Nghiêm Vấn Phong anh nghe không hiểu lắm, hắn đơn giản nói bản thân an toàn, cũng không có lộ ra vị trí của mình. Lúc sau đều là người đầu dây bên kia nói, Nghiêm Vấn Phong chỉ ngẫu nhiên trả lời, mặt không cảm xúc, không nhìn ra được vui buồn.

Trình Tuyển Vân đọc sách không tập trung, luôn nhìn không được lén liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.

Nghiêm Vấn Phong vóc dáng cao chân lại dài, vai rộng eo thon, hắn nằm trên chiếc giường rộng rãi thoải mái anh thường ngủ làm cho nó trông nhỏ bé đến đáng thương.

“…… Nhìn chằm chằm bọn họ, mọi việc trong khoảng thời gian này đều giao cho anh, chờ khi nào Triệu Tùy dẫn người đến thì anh gọi lại cho tôi.”

Nghiêm Vấn Phong cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Thế lực của hắn đang ở nước ngoài, trong nước chỉ có thể dựa vào ba của hắn, trong tình huống hiện tại, hắn cũng không biết còn có thể tin được bao nhiêu người, cho nên chỉ có thể liên lạc với nội gián đã cài ở bên cạnh ba mình, bảo anh ta liên hệ với cánh tay trái của mình.

Người nội gián nói trong điện thoại những người giúp hắn chạy trốn đêm qua đều đã chết hết rồi, hiện tại đám phản bội kia đang hợp sức choảng nhau với thế lực của ba hắn, sau hai trận sống mái với nhau, có hai nhóm người đều đang tìm hắn. Một bên nóng lòng tìm thái tử trở về để chủ trì đại cục, đám phản bội kia thì nóng lòng đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Nghiêm Vấn Phong cuối cùng không tin tưởng người của ba hắn, cho nên không cho phép nội gián liên hệ với bọn họ.

Hắn quyết định dưỡng thương trước, Triệu Tùy dẫn người đến nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có thể về đến trong nước, bởi vì thân phận không thể ngồi máy bay, chỉ có thể nghĩ cách nhập cảnh từ bên Tây Nam. Trong khoảng thời gian này hắn phải dưỡng thương cho thật khỏe, mới có thể trở về cẩn thận chỉnh đốn đám phản đồ kia.

Mới về nước mém chút cái mạng cũng chẳng còn, thà không để ý tới ba hắn giống như lúc trước, ở lại nước ngoài kinh doanh cho rồi. Dựa theo tình hình trong nước, đám người này chính là sống tháng ngày mũi đao liếʍ máu, làm gì cũng không tiện hết.

Nghiêm Vấn Phong bóp mũi, không giấu được sự mệt mỏi.

“…… Cậu muốn ở bao lâu?” Trình Tuyển Vân nói: “Chừng nào đàn em của cậu đến đón cậu?”

Nghiêm Vấn Phong ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tuyển Vân đang ngồi ở mép giường, ánh mắt lại làm Trình Tuyển Vân rối loạn đầu trận tuyến, khuôn mặt đỏ bừng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, né tránh ánh mắt.

Mái tóc có thể nói lên tính cách của một người, Trình Tuyển Vân đã lâu không cắt tóc, có hơi dài, mềm mại xõa nhẹ trên trán. Anh mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi màu xanh nhạt, đường viền cổ áo quá rộng, lộ ra xương quai xanh và cần cổ mảnh khảnh, vẫn còn vết đỏ mờ mờ ở nơi Nghiêm Vấn Phong bóp chặt ngày hôm qua.

Da thịt non mịn, giống con gái ghê. Giọng của nhẹ nhàng, nói chuyện mang theo chút run rẩy.

Nghiêm Vấn Phong nhìn chằm chằm cổ của Trình Tuyển Vân, nhớ tới xúc cảm nhẵn nhụi trong tay đêm qua.

Chậc.

Nghiêm Vấn Phong có chút phiền não.

Hắn cứng rồi.

Hắn cứng ngắt luôn rồi!!!!!!

===

Chú thích

(1)Tam quan là một từ gốc Hán (Hán tự: 三观) thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới. Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm:

Thế giới quan hay vũ trụ quan: Chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

Nhân sinh quan: Là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.

Giá trị quan: Là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).

(2)năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình); thường chỉ các khí quan trên mặt