Chương 33: Thế giới thật dịu dàng

Tưởng Nhiên đứng ở trước cửa phòng bảo vệ nhìn xung quanh, Nghiêm Vấn Phong bước ra cau mày, hắn theo thói quen sờ túi để lấy bao thuốc lá, lúc này mới nhớ ra rằng mình đã bỏ thuốc được một tuần.

“Cậu đi vào với thầy Trình đi, chăm sóc anh ấy cho tốt, đừng để anh ấy đi lung tung.” Nghiêm Vấn Phong lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại: “Cậu mau liên lạc với bác sĩ ngay.”

“Dạ vâng.” Tưởng Nhiên gật đầu: “Vậy anh muốn gọi người bên cảnh sát sao?”

"Cảnh sát đến chậm quá." Nghiêm Vấn Phong tra số điện thoại của chú Ngô, suy nghĩ một lúc rồi nói với Tưởng Nhiên “Cậu nên đi gọi điện cho cảnh sát đi, nói họ đem camera giám sát tìm người tới đây ngay.”

Nói xong, Nghiêm Vấn Phong gọi điện cho chú Ngô, cầm chiếc ô mà Tưởng Nhiên đưa, bước đi vào màn tuyết dày: “Chú Ngô, cháu muốn mượn một số người bên chú.”

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Nghiêm Vấn Phong đi về phía xe cảnh sát, một số nhân viên cảnh sát đã đứng xung quanh để trấn an bà ngoại Đô Đô và mẹ Đô Đô, bộ đàm không ngừng truyền đến giọng nói của cảnh sát đang tìm kiếm phía bên ngoài, Nghiêm Vấn Phong vỗ nhẹ vào vai một người trong đó: "Xin chào."

Một cảnh sát trẻ trông rất hiền lành: "Chào anh, có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn hỏi về một chút về chuyện của đứa trẻ, nó bị lạc lúc mấy giờ, vị trí lúc trước khi nó bị lạc."

“Anh là cái gì của cậu bé?" Một cảnh sát trông già hơn hỏi.

Nghiêm Vấn Phong nói: "Tôi là người nhà của thầy Trình, thầy Trình đang lo lắng, cho nên tôi cũng muốn giúp tìm đứa trẻ."

Bà ngoại Đô Đô biết Nghiêm Vấn Phong, biết rằng hắn là người thân của Trình Tuyển Vân, một người đàn ông có vẻ ngoài cao lớn và trầm tính, nhìn qua rất đáng tin cậy, bà ngoại Đô Đô khóc nói: "Thằng bé mất tích khoảng 5h40 ngay tại đầu phố, mẹ thằng bé không để mắt tới nó một chút, cho đến khi quay lại đã thấy nó biến mất." Mẹ Đô Đô gần như ngất đi vì khóc, không thể nói được lời nào.

Người cảnh sát nói: "Đứa bé còn quá nhỏ nên không thể chạy đi xa được."

"Chúng tôi đã cử vài cảnh sát đi tìm, đồng thời cũng đang thu thập thông tin, xung quanh đây có rất nhiều khu dân cư có camera, chúng tôi nhất định sẽ tìm được. Mọi người đừng lo lắng quá."

Người cảnh sát chưa kịp nói thêm câu nào, bỗng nhiên bên vệ đường có một chiếc xe công vụ màu đen, có một số người đi xuống còn mang theo laptop, còn có thêm một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát.

Mấy nhân viên cảnh sát ngây người trong giây lát, họ còn chưa kịp chào hỏi, người đàn ông trung niên đã tiến lên bắt tay với Nghiêm Vấn Phong: “Xin chào sếp Nghiêm”.

"Camera giám sát đã được mang đến, lúc đứa bé biến mất, không có kẻ khả nghi nào xuất hiện, nhưng trong một số camera giám sát trong khu chung cư đã cũ, thấy đứa bé biến mất ở một ngã ba trong khu chung cư."

Nghiêm Vấn Phong gật đầu, nhân viên bên kia bật máy tính phát video giám sát, mẹ và bà ngoại của Đô Đô vội vàng chạy tới xem, mấy người cảnh sát cũng tiến lên xem xét. Nghiêm Vấn Phong nhìn màn hình không nói gì.

Người đàn ông trung niên nói với Nghiêm Vấn Phong: "Chúng tôi đã tăng cường lực lượng cảnh sát, bố trí một nhân viên đặc biệt để theo dõi tình hình. Đồng thời, chúng tôi sẽ tiến hành tìm kiếm khắp nơi, nhất định sẽ sớm được tìm đứa bé nhanh nhất."

"Vất vả cho chú rồi."

"Không có gì, sẽ tìm được đứa nhỏ thôi." Người đàn ông trung niên cười lớn nhìn Nghiêm Vấn Phong, trên mặt Nghiêm Vấn Phong không lộ ra chút biểu cảm nào, thông tin vị trí của ngã ba nơi Đô Đô biến mất đã được truyền vào điện thoại của hắn, hắn không ở lại lâu, cũng không đợi nói vài câu với người đàn ông trung niên kia, liền gật đầu chào, sau đó xoay người rời đi.

Đi đến một góc đường, có hơn mười chiếc xe máy dừng trước mặt hắn, một người đàn ông mặc đồ vest dẫn đầu đi đến đưa cho hắn một bao thuốc lá. Nghiêm Vấn Phong vừa định giơ tay lên, lại đút tay trở vào túi quần.

"Tìm kiếm tất cả các khu vực lân cận" Nghiêm Vấn Phong mở tọa độ trên điện thoại của hắn: "Đứa bé còn nhỏ, vì vậy hãy cẩn thận, đừng bỏ sót các góc nào."

“Vâng.” Mười mấy người đồng thanh nói. Nghiêm Vấn Phong đi vào trong một khu nhỏ, có người muốn đi theo hắn, hắn khoát tay ý bảo họ tản ra tìm và đừng đi theo hắn.

Nơi Đô Đô mất tích cách nơi này không xa, lúc Nghiêm Vấn Phong đi đến ngã ba đường cũng có cảnh sát đang tìm xung quanh đó, còn nghe thấy có người kêu to "Đô Đô".

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, vào ban đêm tầm nhìn rất thấp, đèn đường của khu chung cư kiểu cũ cách xa nhau, xung quanh đều yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe được tiếng nước giẫm trên mặt đường.

Số lượng người qua lại trong khu chung cư rất nhiều, mặt đất cũng đã được dọn tuyết, dựa vào dấu chân để tìm người cơ bản là không thể. Nghiêm Vấn Phong quấn một chiếc khăn quàng cổ, đưa mắt tìm kiếm ở một số góc và bụi cây thấp.

Hắn để ý Đô Đô luôn xuất hiện trong một góc nhỏ camera giám sát, nhìn qua thì thấy đang đuổi theo cái gì đó, nhưng lại tránh đám đông.

Trình Tuyển Vân từng tình cờ nhắc tới rằng Đô Đô rất thích mèo hoang.

Mèo hoang vào mùa đông nếu muốn sống sót thì sẽ ở trong chung cư có con người sinh sống, đồng thời phải đảm bảo nhiệt độ nên chúng chọn một góc tương đối ít người để trú gió, tránh mưa. Nghiêm Vấn Phong đi sâu vào trong một khu chung cư nhỏ khá yên tĩnh, thay vì đi theo lối đi đã được sửa chữa, hắn chọn đi giữa những bụi cây xanh và khe hở giữa hai tòa nhà, càng đi càng vào sâu, khu chung cư thành phố cũ quy hoạch lộn xộn, quản lý chung cư lạc hậu, đèn đường lờ mờ hoặc là có cái đã cháy, rác chất thành đống, tùy tiện nhìn cũng có thể thấy được hàng rào trồng rau và đủ loại công trình xây dựng trái phép, ngày tuyết rơi lại càng ít người đi tới đây.

Đi vào càng sâu, Nghiêm Vấn Phong tự hỏi liệu mình có bước vào một chiều không gian khác hay không, phảng phất giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Hắn đi tới một hàng rào ở giữa hai tòa nhà, hai tòa nhà cách nhau rất gần, không đến hai mét, khoảng đất trống ở giữa bị người dân vây lại xây nhà kho, con đường bên cạnh đã bị hàng rào sắt chặn lại. Ở phía bên trái so với ở đây cao hơn mười mét, cho nên bên trái là một bức tường xi măng cứng. Một lối đi hẹp trước hàng rào, bởi vì hướng gió nên tuyết rơi rất ít, không thể nhìn thấy dấu chân.

Trước và sau hàng rào trồng rất nhiều bụi cây, nhưng có lẽ người dân muốn lục soát đường cho nên dưới hàng rào đã đào không ít đất, người lớn phải cố gắng lắm mới có thể chui qua, nhưng bây giờ trời đang có tuyết rơi và mặt đất được bao phủ bởi bùn và tuyết, chắc hẳn là sẽ không có ai mạo hiểm chui qua từ nơi này.

Nghiêm Vấn Phong ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hơn vào cái hố, đống tuyết đã được đào lên một chút, không giống như có sẵn mà giống như...

Một con vật nhỏ đào.

Trông rất mập mạp.

Nghiêm Vấn Phong thử một phen, dùng chân gạt tuyết, lộ ra một hố đất nhỏ. miễn cưỡng đủ để cho cơ thể hắn chui qua, tiếc là cái hố này khá nhỏ nên phải dùng cả tay và chân để chui qua.

Trước khi nằm sấp xuống, trong đầu Nghiêm Vấn Phong nhanh chóng bay qua một câu: “Không biết cái áo khoác mới này thầy Trình chọn cho mình có bị hư không nữa?”

Động tác của hắn nhanh nhẹn, mặc dù có thân hình cao lớn, chui qua chỉ dính một chút bùn và tuyết, không bị hư gì đến áo khoác.

Con hẻm nhỏ tối tăm không có chút ánh sáng nào, khi Nghiêm Vấn Phong đứng dậy và phủi bụi bẩn trên người, hắn bật đèn pin trên điện thoại ra nhìn, thấy một loạt dấu chân trên mặt đất, ngay lập tức đều bị tuyết mới bao phủ.

Thằng nhóc mập này lá gan ngược lại rất lớn.

Nghiêm Vấn Phong bước đi nhanh hơn lần theo dấu chân, khu vực này đều được xây dựng trái phép, bị những người dân bên cạnh coi là phòng kho hoặc bãi rác, khó trách mọi người không thể tìm thấy cậu bé, nơi đây hoàn toàn là một thế giới tối tăm khác.

Ở nơi này, nếu ai đó muốn bắt cóc Đô Đô và bán đứa nhỏ đi, thì sẽ không một ai biết.

Lòng bàn tay Nghiêm Vấn Phong toát mồ hôi, trong đầu hắn chỉ toàn là khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe của Trình Tuyển Vân, hắn không dám tưởng tượng được Trình Tuyển Vân sẽ như thế nào nếu Đô Đô xảy ra chuyện.

Dấu chân biến mất trong một bãi đất trống, Nghiêm Vấn Phong kiểm tra xung quanh, bốn phía đều là nhà gỗ bị bỏ hoang, một số không có mái che, gạch ngói vương vãi khắp nơi.

Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt cùng tiếng bước chân của hắn trên tuyết.

Nghiêm Vấn Phong dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng lớn một chút. Đây là một nhà kho xe cũ, ở tầng một đậu rải rác vài chiếc xe điện sắp hỏng, bên phải có một đoạn đường bê tông dài, lúc Nghiêm Vấn Phong bước vào nơi này đã nhìn thấy một loạt dấu chân ẩm ướt đen ngòm trên mặt đất.

Nghiêm Vấn Phong cầm điện thoại di động, theo dấu chân lên tầng hai. Tầng hai rất khác so với tầng một, chất đầy xe đạp cũ, các loại đồ đạc, ván gỗ bỏ đi, Nghiêm Vấn Phong ngồi xổm xuống soi đèn pin vào bên trong, hét lớn: "Đô Đô! Đô Đô!"

Đột nhiên có tiếng mèo nhỏ kêu.

Ngay sau đó là tiếng trẻ con khóc: “Oa, oa, cháu chỗ này, cháu không thể đi ra được.”

“Cháu đang ở đâu?” Nghiêm Vấn Phong gần như quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng cầm điện thoại rọi đèn đi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng áo lông màu xanh nhạt ở một góc: “Chú thấy cháu rồi, Đô Đô.”

“Oa, oa, oa, chú là ai? Chú có phải là cảnh sát không?”

Nghiêm Vấn Phong đau đầu vừa suy nghĩ thằng nhóc mập này làm cách nào có thể chui vào sâu như vậy, vừa nghiên cứu làm sao đi vào đem người ra: "Chú là người nhà của thầy Trình, mọi người đều đang đi tìm cháu."

"Cháu sợ quá, nơi này thật tối" Đô Đô rốt cuộc nhịn không được khóc lên, mèo con không ngừng kêu meo meo, tiếng khóc của đứa nhỏ khiến hắn đau cả đầu óc, nhưng hắn lại lo lắng mình thật sự sẽ dọa đứa nhỏ. Nhìn thấy đứa nhỏ, giọng nói hắn có chút cứng ngắc nói: “Không sao đâu, Đô Đô, chú lập tức đưa cháu ra ngoài.”

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng hắn phát hiện ra rằng Đô Đô có thể đã chui qua một bánh xe bị hỏng một nửa và leo xuống sâu như vậy. Hắn thử di chuyển chiếc xe đạp, phát hiện đống đồ này di chuyển thì chiếc xe đạp di chuyển, chiếc ghế sô pha cũ kỹ và những tấm ván gỗ gãy trên đó cũng di chuyển theo, đứa nhỏ sợ hãi tới mức hét lên một tiếng.

"Đô Đô, cháu có bị thương không? Cháu có thể tự mình ra ngoài được không?"

“Tay cháu đau lắm” Đô Đô nghẹn ngào nói: “Cháu quên mất mình đã vào bằng cách nào, xung quanh cháu đều có dây thép, cháu không thể ra được.”

Vừa nói vừa ủy khuất lại vừa sợ hãi: "Chú, cháu sợ quá, có phải cháu sắp chết ở đây rồi không? Không mà, cháu muốn ra ngoài, cháu nhớ mẹ, oa, oa, oa." Tiếng khóc vang lên bất lực, nghe xong Nghiêm Vấn Phong cũng lo lắng.

Nghiêm Vấn Phong khẽ cắn môi, suy nghĩ một lúc lâu, cởϊ áσ khoác và khăn quàng cổ trên người ra, dùng hết sức đẩy bánh xe ra, hắn khó khăn chen vào đống rác lớn, cẩn thận đẩy lốp xe và ngăn tủ lộn ngược sang một bên, đυ.ng trúng một chiếc xe đạp nằm ngang trước mặt không nhúc nhích được. Liền bẻ cong khung xe, chui qua khe hở, vô tình cọ vào thứ gì đó sau lưng khiến hắn nhói đau, Nghiêm Vấn Phong không nghĩ nhiều tiếp tục dùng tay và chân bò về phía trước, lúc tới gần Đô Đô đυ.ng phải vòng thép gai cũ, Nghiêm Vấn Phong tìm kiếm một lúc lâu và tìm thấy một cái lỗ. Hắn rà dọc theo lỗ thủng từng chút một bẻ gãy dây thép, trên tay đầy vết gỉ sắt, hằn vết màu đỏ, hắn từ lỗ thủng chui qua, cuối cùng ngồi xổm trước mặt Đô Đô.

Thằng nhóc mập ngồi dưới đất, trên mặt còn có nước mắt, ngơ ngác nhìn hắn, trong ngực ôm một con mèo con bẩn thỉu kêu meo meo.

Đô Đô mở miệng muốn khóc lần nữa, nhưng Nghiêm Vấn Phong đã đưa tay ra và bịt miệng đứa nhỏ bằng mu bàn tay.

“Nào, đừng khóc, không phải là chú tới cứu cháu rồi sao?” Nghiêm Vấn Phong nhìn thằng nhóc con người ngợm bẩn thỉu, trên mặt vừa là nước mắt vừa là tro đen, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy buồn cười, nhịn không được đưa tay bóp má đứa nhỏ: “Cháu thật dũng cảm, có thể đuổi theo con mèo con chạy xa đến thế này, tại sao bây giờ cháu lại khóc?"

Đô Đô nắm lấy tay Nghiêm Vấn Phong, cắn môi không ngừng khóc, toàn thân vẫn còn run rẩy, dường như cực kỳ sợ hãi. Nghiêm Vấn Phong xoa đầu đứa nhỏ để an ủi, "Đi thôi, đi ra ngoài đi, người nhà cháu và thầy Trình đều sốt ruột đến phát điên rồi."

Nghiêm Vấn Phong bảo vệ Đô Đô, cả hai dùng tay chân bò ra khỏi đống rác. Đô Đô một tay ôm chặt mèo con, mèo con cũng không giãy giụa mà để đứa nhỏ ôm.

Cuối cùng cũng "lại thấy mặt trời", Nghiêm Vấn Phong thở phào nhẹ nhõm, Đô Đô kéo tay áo hắn: "Chú, chú, cháu không đứng dậy được." Đô Đô đỏ mặt ngồi bệt xuống đất, Nghiêm Vấn Phong nghĩ đứa nhỏ hẳn là bị hù sợ, nhìn bộ dạng đáng thương của thằng nhóc mập, cũng không nỡ trêu chọc, đành nhặt chiếc áo khoác khoác lên tay, cúi xuống ôm Đô Đô vào lòng.

Hắn sờ vào thì phát hiện áo khoác lông của Đô Đô đã ướt sũng. Hắn đưa tay sờ cổ Đô Đô, lạnh ngắt. "Quần áo của cháu bị ướt? Cháu lạnh không?” Nghiêm Vấn Phong đầu đau như búa bổ, hóa ra đứa nhỏ run rẩy không chỉ vì sợ mà còn vì lạnh, Đô Đô cúi đầu không nói, mèo con cũng ngừng kêu.

Bất đắc dĩ, Nghiêm Vấn Phong lại thả đứa nhỏ xuống một lần nữa, cởϊ áσ khoác ngoài của hắn, cởϊ áσ lông của đứa nhỏ ra, quấn áo khoác của hắn quanh người thằng nhóc con, quấn khăn quanh đầu Đô Đô, để đứa nhỏ tự cầm lấy quần áo, một tay bế Đô Đô ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho người khác: "Đã tìm thấy thằng nhóc mập, lát nữa tôi sẽ gửi vị trí cho anh."

Trình Tuyển Vân đứng ở trước cổng nhà trẻ Hoa Hướng Dương, Tưởng Nhiên nắm lấy cánh tay anh khó xử và gần như cầu xin anh: “Sếp Nghiêm đã cử rất nhiều người đi tìm đứa trẻ, anh cứ đợi ở đây, chân anh đang bị thương, đừng đi lại nhiều quá."

“Chỉ là một chút ngoài da thôi, tôi không phải tờ giấy, sao có thể mềm như vậy được.” Trình Tuyển Vân lo lắng, rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm hơn một tiếng đồng hồ vẫn không có tin tức gì, bà ngoại Đô Đô ngất xỉu vừa mới được xe cứu thương chở đi, mẹ Đô Đô cũng đi theo sau, trước cổng nhà trẻ chỉ còn lại người của cảnh sát và hai người họ.

Trình Tuyển Vân mấy lần muốn ra ngoài tìm, lại bị Tưởng Nhiên kéo lại, hai người đang lo lắng, đột nhiên điện thoại của Tưởng Nhiên vang lên, ngay sau đó là tiếng bộ đàm của cảnh sát vang lên, có người ở đầu bên kia hô to: "Đã tìm thấy đứa trẻ."

Trình Tuyển Vân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, bên này Tưởng Nhiên vui mừng nghe điện thoại, kích động liên tục nói ba bốn chữ "Được", sau khi cúp máy, ngay lập tức nói với Trình Tuyển Vân: "Sếp Nghiêm đã tìm thấy đứa trẻ, anh có thể yên tâm rồi!"

Một lúc sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi chạy tới, bố Đô Đô vội vàng bước xuống xe, người đàn ông trẻ tuổi chật vật, đầu bù tóc rối, anh ta lo lắng hỏi viên cảnh sát: “Con trai tôi đâu? Không phải nói đã tìm được rồi sao?"

Không đợi người cảnh sát nói chuyện, mấy chiếc xe máy lóe đèn lớn vặn đều ga từ góc đường chạy tới lao tới, Trình Tuyển Vân nhìn thấy Nghiêm Vấn Phong mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế sau của một chiếc xe máy ôm Đô Đô trên tay.

"Đến rồi!" Tưởng Nhiên kích động hét lên, ánh mắt của Trình Tuyển Vân dán chặt vào Nghiêm Vấn Phong.

Xe máy dừng trước mặt họ, Nghiêm Vấn Phong ôm Đô Đô xuống xe, chỉ dưới ánh đèn đường ở cổng nhà trẻ, Trình Tuyển Vân có thể thấy rõ ràng Nghiêm Vấn Phong toàn thân chật vật, trên trán tóc ướt sũng, sắc mặt xám xịt, mồ hôi trộn lẫn vào nhau, chỗ trắng chỗ đen, chiếc áo sơ mi trắng trên người cũng đầy vết gỉ sét, còn có vài vết xước, quần cũng không ngoại lệ, trên đầu gối còn có hai vết bùn lớn.

Cha của Đô Đô chạy đến đón Đô Đô, nhưng Nghiêm Vấn Phong vẫn nhìn Trình Tuyển Vân mỉm cười, khẽ nói: "Không sao đâu, tìm thấy thằng nhóc con rồi."

Cảnh sát và cha của Đô Đô vây quanh Đô Đô, Trình Tuyển Vân bước tới và ôm chặt lấy Nghiêm Vấn Phong.

Họ ôm nhau trong đêm tuyết ồn ào và lặng lẽ.

Tay Nghiêm Vấn Phong đều bẩn, hắn không dám nắm tay Trình Tuyển Vân, chỉ có thể dùng cổ tay vỗ nhẹ vào lưng Trình Tuyển Vân: “Được rồi, giờ em không sao rồi, Đô Đô tìm được rồi.”

"Em có bị thương không?"

Nghiêm Vấn Phong phì cười một tiếng: "Tìm một đứa trẻ chứ có phải đi chiến tranh hay đi liều mạng đâu, sao bị thương được. Chỉ là một chút trầy xước thôi."

"Chân của anh bị thương sao? Bác sĩ nói như thế nào?"

Trình Tuyển Vân vùi vào trong ngực hắn, ủ rũ nói: "Chỉ là xước ngoài da thôi."

Nghiêm Vấn Phong thở phào nhẹ nhõm: "Em đã nói anh nghỉ ngơi rồi mà, anh nhìn xem, anh có bị ngã không? Có đau không?"

"Không đau."

Nhìn thấy Trình Tuyển Vân im lặng cuộn mình trong vòng tay của mình, Nghiêm Vấn Phong sợ rằng anh ấy cảm thấy đau lòng, vì vậy hắn đã trêu chọc anh ấy: "Anh không đi gặp Đô Đô sao? Anh không phải là thích thằng nhóc mập này nhất sao?"

Lời vừa dứt, phía bên kia truyền đến tiếng rống chói tai của cha Đô Đô: "Đinh Đô Đô! Sao con lại chạy lung tung? Con có biết là bà con bị con hù dọa đến nhập viện không?"

Đô Đô khóc nức nở, mấy nhân viên cảnh sát đã khuyên cha của Đô Đô bình tĩnh. Nghiêm Vấn Phong sửng sốt một lúc, sau đó giật giật khóe miệng: "Tên của thằng nhóc con khá ấn tượng, nghe giống như một người bốn mươi hoặc năm mươi tuổi."

Trình Tuyển Vân bị hắn chọc cười, đỏ mắt ngầu, hít mũi, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên: "Cho nên chúng ta đều gọi là Đô Đô, không gọi họ."

Nghiêm Vấn Phong nhìn anh, hơi cúi đầu và nhẹ nhàng nói: "Anh đã cảm thấy tốt hơn chưa?"

Trình Tuyển Vân giúp hắn chỉnh sửa cổ áo một chút và nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."

Nghiêm Vấn Phong ôm anh chặt hơn, thấp giọng nói: "Đừng khóc, em cảm thấy đau lòng."

"Ừm."

Nghiêm Vấn Phong nhếch khóe miệng và cười nói: "Thế nào? Hôm nay chồng có đẹp trai không?"

"Đẹp trai" Trình Tuyển Vân cũng mỉm cười, nhìn vào mắt hắn và nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy chồng anh hôm nay rất đẹp trai."

"Ồ?" Nghiêm Vấn Phong nhướng mày: "Trước đây em không đẹp trai sao?"

"Trước đây em cũng đẹp trai nhưng không đẹp trai như hôm nay." Trình Tuyển Vân thành thật nói.

"Biểu hiện của em hôm nay rất tốt, thầy Trình có phần thưởng nhỏ nào không nhỉ?" Biết rằng trong lòng của Trình Tuyển Vân đã buông lỏng, Nghiêm Vấn Phong hỏi dồn: "Kỳ thực tập của em có thể kết thúc không? Kết quả thế nào?"

Hai gò má của Trình Tuyển Vân hơi đỏ lên, nhìn khuôn mặt bẩn như mèo của Nghiêm Vấn Phong, anh bật cười.

"Đừng chỉ cười, hãy nói đi." Nghiêm Vấn Phong cười ngây ngô, nhìn theo Trình Tuyển Vân, hắn không thể rời mắt trong giây lát.

Tưởng Nhiên tự giác quay lưng về phía họ.

Trình Tuyển Vân và hắn nhìn nhau, tuyết rơi xung quanh, Nghiêm Vấn Phong là nhiệt độ duy nhất trong thế giới của anh ấy, anh ấy nghe thấy nhịp tim của Nghiêm Vấn Phong và nhịp tim của anh ấy dần dần hòa vào nhau.

Anh kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn Nghiêm Vấn Phong.

Một nụ hôn vội vàng.

"Tốt."

Trình Tuyển Vân nói một từ không đầu không cuối, nhưng cả hai đều hiểu ý nghĩa của nó.

Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, trong tuyết dày, cách đó không xa huyên náo ồn ào, hai người đều là một mảnh hỗn độn

Ôm chặt lấy nhau.

Bóng hai người in trên nền tuyết trắng, thật ấm áp, không còn cô đơn nữa.