Chương 7: Mưa Gió Nổi Lên

Trước mắt Trình Tuyển Vân lúc đen lúc trắng, không biết hôm nay là hôm nào. Người đàn ông trên người cuối cùng lật người nằm ở trên giường, không còn cảm giác áp bách, cuối cùng anh có thể há mồm thở dốc, bắp đùi run rẩy kịch liệt, nửa người dưới cũng không bị khống chế, hồi lâu cũng không thể động đậy được.

Cả hai người đều đẫm mồ hôi, Nghiêm Vấn Phong máu huyết đều thông suốt, với tay về phía đầu giường muốn rít một điếu thuốc, nhưng không sờ thấy gì. Hắn duỗi cánh tay dài ra, chui qua từ dưới thân của Trình Tuyển Vân, ôm người vào trong ngực, lưng dính sát vào ngực của hắn, bàn tay to tự nhiên mà sờ lên bộ ngực của Trình Tuyển Vân, xoa nắn chơi đùa.

Vốn đã không ngủ mà còn tiêu hao thể lực, cả người Trình Tuyển Vân bủn rủn không còn miếng sức, muốn ngủ nhưng lại bị phần dưới lầy lội quấy rầy đến không ngủ được, mới vừa trải qua bị phá trinh con người vô cùng yếu ớt, thế mà tủi thân hít hít mũi, núʍ ѵú cũng run lên theo tiếng hít mũi, bờ vai run rẩy chạm nhẹ vào cái ôm cứng như sắt của Nghiêm Vấn Phong.

Nghiêm Vấn Phong đang nhắm hờ mắt tận hưởng hai vυ" mềm trên tay, cảm nhận tiếng khóc nức nở của người đàn ông nhỏ bé trong lòng mình, mở mắt ra nắm lấy vai của cậu lật qua đối diện với mình, nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh: “Sao vậy? Sao lại khóc?”

Không phải là sướиɠ xong rồi, bắt đầu giả làm liệt phụ trinh tiết đấy chứ?

Trình Tuyển Vân không dám nhìn hắn, hít hít cái mũi: “Phía dưới, phía dưới ướt nhẹp khó chịu.”

Nghiêm Vấn Phong gân xanh đập một cái, nửa người dưới lại mơ hồ muốn ngẩng đầu, hai người ôm nhau, nửa người dưới ép chặt vào nhau, gần như cùng lúc, Trình Tuyển Vân liền cảm nhận được thứ nửa cứng kia gần như áp sát vào đùi mình, anh khóc nức nở hơn, trên mặt đỏ bừng nóng hổi, tay đẩy đẩy Nghiêm Vấn Phong: “Cậu, người xấu, cậu lấy thứ kia ra đi.”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông bắn đầy trong bụng anh, lỗ bánh bao chứa hết, chỉ chảy ra một chút dịch trắng, vững chắc mà chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh.

Nghiêm Vấn Phong thở phào một hơi, nếu không phải trên người hắn còn vết thương, xuất tinh nữa sẽ tổn hại sức khỏe, hôm nay hắn sẽ cᏂị©Ꮒ chết bé đĩ dâʍ đãиɠ này ở trên giường.

“Giấy đâu?”

Trình Tuyển Vân chỉ chỉ tủ đầu giường sau lưng Nghiêm Vấn Phong: “Ở trong ngăn kéo.”

Nghiêm Vấn Phong một tay ôm lấy Trình Tuyển Vân, một tay kia vói qua kéo ngăn kéo, lấy khăn giấy ra, sau khi rút mấy tờ thì chùi âʍ ɦộ cho Trình Tuyển Vân. Ngón tay thon dài đẩy môi âʍ ɦộ, vói vào moi đào con cháu của hắn ra, Trình Tuyển Vân ở trong lòng ngực hắn rầm rì rồi lại thở hổn hển lên, bị Nghiêm Vấn Phong vỗ lên trên mông một cái: “Đừng lên cơn nứиɠ nữa.”

Cú vỗ đó rất mạnh, vỗ đến mông bự tạo nên sóng thịt, để lại một dấu bàn tay đỏ.

Nghiêm Vấn Phong vệ sinh đơn giản cho anh, lấy giấy lau sạch sẽ giữa hai chân của anh, sau đó nhấc chăn lên đắp cho hai người, “Ngủ đi.”

Tuy rằng ngực lại bị Nghiêm Vấn Phong xoa bóp, nhưng giữa hai chân tốt xấu gì cũng đã sạch sẽ thoải mái, Trình Tuyển Vân bị ấn ở trong lòng ngực Nghiêm Vấn Phong, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, yết hầu và cái cằm có đường nét rõ ràng, phía trên đã mọc râu, vừa rồi khi vùi vào ngực của anh liếʍ láp còn đâm đến vừa đau vừa ngứa.

Đẹp trai ghê, Trình Tuyển Vân phỉ nhổ chính mình, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy Nghiêm Vấn Phong đẹp trai. Nghe tiếng hít thở người đàn ông, Trình Tuyển Vân thϊếp đi.

Chờ khi anh tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình anh, trời đã tối đen, trong nhà tối tăm, sờ bên cạnh vẫn còn nhiệt độ. Trình Tuyển Vân không biết trong lòng mình là mùi vị gì, hình như cảm thấy một tia may mắn.

Cả người anh như rã ra rồi lại ghép lại, ngồi dậy đều đau đến anh nhe răng trợn mắt, bên dưới quả nhiên sưng lên, ma sát với ga giường đau rát. Trình Tuyển Vân ráng cố gắng nhặt quần áo mặc vào, sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, Nghiêm Vấn Phong gác chân dài trên bàn trà, ngồi ở trên sô pha nghe điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc phả ra từ đôi môi mỏng của hắn, trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông không có chút cảm xúc gì.

Thấy anh đã tỉnh, tay kẹp điếu thuốc của Nghiêm Vấn Phong chỉ bàn ăn, Trình Tuyển Vân quay đầu nhìn, trên bàn đặt một hộp màu trắng, là của một cửa hàng cháo rất mắc. Trình Tuyển Vân đi đến trước bàn mở hộp cháo ra, lẩm nhẩm lầm nhầm: “Trong nhà có gạo có đồ ăn, lãng phí tiền.”

Nghiêm Vấn Phong hiển nhiên là nghe được, không tự chủ được ngó Trình Tuyển Vân một cái, hắn vì nhờ shipper mua giúp bao thuốc mới nhân tiện gọi đồ ăn mà thôi, vật nhỏ còn không biết ơn, không biết tốt xấu gì cả.

Chỉ là hiện tại hắn đang xài di động của người ta, quẹt cũng là thẻ của người ta, Nghiêm Vấn Phong đột nhiên nhớ tới cái này, có chút không được tự nhiên mà hút điếu thuốc, không nói chuyện.

Nội gián đang báo cáo tình hình với hắn, cuối cùng đề cập đến tiến độ của Triệu Tùy, anh ta đã dẫn theo 30 người nhập cảnh từ phía nam, lái xe nhanh nhất tầm chiều mai là có thể đến. Nghiêm Vấn Phong nói một tiếng “Đã biết” thì cúp máy, dập điếu thuốc trong cốc nước, khiến cho Trình Tuyển Vân bất mãn: “Đó là ly nước của tôi.”

Nghiêm Vấn Phong đứng lên đi đến trước bàn ăn, Trình Tuyển Vân đã mở hộp đồ ăn ra, đang ngồi ở trên ghế cau mày trừng hắn, khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, đuôi mắt còn thả ra một tia nũng nịu, mới vừa được dễ chịu, thoạt nhìn khí sắc rất tốt.

“Ăn của anh đi.” Nghiêm Vấn Phong nhéo má của Trình Tuyển Vân một cái, xúc cảm cũng không tệ lắm.

Trình Tuyển Vân nhìn Nghiêm Vấn Phong đi đến phòng tắm: “Cậu không ăn sao?”

“Tôi đi tắm trước,” Nghiêm Vấn Phong quay đầu lại, cong môi: “Sao nào? Muốn tôi đút cho anh à?”

Trình Tuyển Vân vùi đầu ăn cháo, vành tai đỏ như muốn nhỏ máu.

Nghiêm Vấn Phong tâm trạng rất tốt đi vào nhà tắm tắm rửa, trên người hắn có vết thương, không dám tắm lâu, hắn mở băng gạc đơn giản rửa sạch mồ hôi trên người, cẩn thận tránh vết thương đã đóng một lớp vảy mỏng trên người, sau khi tắm xong thì thuận tay cầm khăn lông treo trong phòng tắm lau người.

Hắn cũng nghi Trình Tuyển Vân có phải có thói quen xịt nước hoa hay không, sao ngay đến khăn lông cũng có mùi sữa thế này.

“Thầy Trình,” Nghiêm Vấn Phong kéo dài quá thanh âm kêu: “Lấy giúp tôi cái quần.”

Trình Tuyển Vân “Ờ” một tiếng, trở lại phòng ngủ ra sức tìm kiếm, kích thước giữa anh và Nghiêm Vấn Phong thật sự quá xa, chắc chắn sẽ không mặc vừa qυầи ɭóŧ, anh lục tung tủ quần áo mới tìm được một cái quần đùi in hoa cỡ lớn mua hồi đại học.

“Cho cậu này.” Trình Tuyển Vân đưa quần đùi qua khe cửa phòng tắm, bị Nghiêm Vấn Phong mập mờ mà sờ cánh tay.

Trình Tuyển Vân ngồi trở lại bàn với khuôn mặt đỏ ửng, vùi đầu húp cháo cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt.

Nghiêm Vấn Phong mang theo hơi nước đi ra, dùng khăn lông tùy ý lau tóc ướt, hắn mặc quần đùi màu lam in hoa trông buồn cười một cách khó tả, Trình Tuyển Vân nhìn thầy liền không nhịn được “Xì” một tiếng cười ra.

“Mông không còn đau à? Còn dám cười tôi?”

Trình Tuyển Vân lại giả thành đà điểu vùi đầu trong chén.

Nhìn dáng vẻ ngây ngô của anh, Nghiêm Vấn Phong lại ngứa ngáy trong lòng, ngồi xuống ở bên cạnh anh, duỗi tay bóp eo của Trình Tuyển Vân một cái, Trình Tuyển Vân kêu lên một tiếng, bị Nghiêm Vấn Phong ôm vào trong lòng, ngồi ở trên đùi của hắn.

“Tôi cho bé bướm của thầy Trình ăn no rồi, thầy Trình cũng cho tôi ăn với.” Nói rồi đưa tay vào áo ngủ, sờ cặρ √υ" mềm mụp của anh.

“Cậu, cậu đừng sờ lung tung……” Trình Tuyển Vân vặn người muốn trốn, bị người ta vỗ lên mông một cái: “Đừng lộn xộn, không thì tự anh gánh lấy đấy.”

Lỗ sưng đỏ của anh vừa vặn để ngay vật nóng bỏng ở giữa hàng Nghiêm Vấn Phong, túi căng phồng kia vẫn đang ngủ say, nếu làm một phát……

Trình Tuyển Vân nuốt nuốt nước miếng.

Quên đi!Anh không muốn không xuống giường được đâu.

Nghiêm Vấn Phong cằm gác trên cổ của anh, khẽ hôn lên khóe miệng của anh: “Thầy Trình ơi, tôi đói rồi.”

Trình Tuyển Vân cam chịu mà cầm một chén cháo và cái muỗng khác lên, đút cho hắn từng muỗng một. Cố tình ăn một bữa cũng không yên, hai cái vυ" bị đôi tay Nghiêm Vấn Phong nhào nặng, làm cho anh rùng mình từng cơn.

Nghiêm Vấn Phong ăn một miếng cháo, quay đầu hôn lên miệng của Trình Tuyển Vân, Trình Tuyển Vân giật mình thiếu chút nữa đã làm rơi chén rồi.

Một ngụm cháo trắng bị lưỡi của bọn họ khuấy động trong miệng của hai người, nụ hôn này đậm chất gợϊ ɖụ©, cuối cùng Trình Tuyển Vân gian nan nuốt cháo xuống, lúc này Nghiêm Vấn Phong mới buông tha anh, Trình Tuyển Vân há mồm thở dốc, Nghiêm Vấn Phong liền cắn vành tai của anh: “Ngon không?”

…… Chỉ là cháo trắng mà thôi!

Trình Tuyển Vân không để ý tới hắn: “Ăn no chưa?”

“Chưa nữa.” Nghiêm Vấn Phong đẩy đẩy hông, lại làm cho Trình Tuyển Vân đỏ cái mặt lần nữa.

Sau khi ăn xong, Trình Tuyển Vân lại choáng váng muốn ngủ, anh miễn cưỡng lên tinh thần tắm một cái, rửa sạch cơ thể nhớp nháp của mình, sau đó thay ga trải giường, thật sự không có sức giặt ra trải giường, cho nên đã nhét toàn bộ vào máy giặt. Nghiêm Vấn Phong lại đang gọi điện thoại.

Khi đầu vừa chạm đến gối, Nghiêm Vấn Phong ngậm thuốc lá bước đến.

“Cậu muốn hút thì đi ra ngoài hút.” Trình Tuyển Vân nhíu mày mở miệng, hít hít cái mũi, giống như làm nũng vậy. Nghiêm Vấn Phong nghe lời anh nói thì có hơi sửng sốt, ấn tắt đầu thuốc rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Trình Tuyển Vân cảm giác được bên kia giường bị ấn xuống, giây tiếp theo anh đã bị ôm vào trong lòng ngực, cơ thể người đàn ông thoang thoảng mùi thuốc lá, bàn tay to lại mò vào trong áo sờ vυ" của anh, Trình Tuyển Vân nói: “Tôi buồn ngủ, đừng làm phiền tôi.”

“Ừm, ngủ đi.” Nghiêm Vấn Phong nhẹ nhàng hôn anh một cái, hơi thở hai người hòa vào nhau, không khí mập mờ lại ôn tồn, Trình Tuyển Vân lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ban ngày làm một phát quá sướиɠ, Nghiêm Vấn Phong biết anh là lần đầu, cũng không làm anh nữa, hắn chơi cặρ √υ" vô cùng vui vẻ, không lớn, một tay có thể bao lại, vừa mềm vừa đàn hồi, chơi mạnh một chút còn có thể nghe được tiếng nũng nịu của Trình Tuyển Vân.

Nghiêm Vấn Phong không tính một tình nhân dịu dàng, vẫn luôn là tư thái người bề trên được phục vụ khi ở trên giường, chuyện lau sạch cho người ta giống như hôm nay chẳng qua là vì thông cảm lần đầu, còn vụ ngoan ngoãn dập thuốc thì thật sự là lần đầu tiên.

Hắn vô cùng hợp với Trình Tuyển Vân chuyện lên giường, không thể không nói, hắn rất hài lòng với vật nhỏ mềm mại và có mùi sữa này.

Chạy thoát thân không chỉ được cứu giúp, còn có thể có được một báu vật ướŧ áŧ thơm ngon như thế, Nghiêm Vấn Phong cảm thấy vận may của mình thật sự rất tốt, nhân tiện tính toán sắp xếp cho tương lai, bóp hai vυ" mềm mụp, cho dù là mưa gió sắp đến, Nghiêm Vấn Phong cũng có thể xử lý nó một cách dễ dàng.