Chương 8: Hoạt Động Cổ Vũ

Trình Tuyển Vân là bị đói tỉnh.

Anh ngủ một mạch đến giữa trưa, khi tỉnh lại phát hiện quần ngủ đã bị cởi ra, không tìm thấy được. Trên hai cánh mông đều là dấu bàn tay đỏ. Thảo nào sau khi ngủ luôn cảm thấy quái lạ, khuôn mặt Trình Tuyển Vân lại nóng bừng, thầm mắng Nghiêm Vấn Phong là tên khốn ở trong lòng.

Áo ngủ to rộng vừa vặn che phủ cái mông vểnh của anh, Trình Tuyển Vân cũng không ngại, anh rất khát nước, đi chân trần xuống giường rồi mở cửa ra ngoài tìm nước uống.

Khi cửa phòng ngủ vừa mở ra, Trình Tuyển Vân trợn tròn mắt.

Nghiêm Vấn Phong ngồi hút thuốc ở trên sô pha như ông lớn, đôi chân dài bắt chéo đặt trên bàn, trên người đã thay một bộ vest đen, trong phòng khách nhỏ hẹp chưa đến mười mét vuông có—— có mười mấy người đàn ông cường tráng mặc đồ shipper màu vàng đang ngồi dưới đất nhìn Nghiêm Vấn Phong, trông cứ y như một buổi hoạt động cổ vũ của shipper vậy.

Nghe được tiếng động mọi người đồng loạt quay đầu lại, ngơ ngác nhìn nhau với Trình Tuyển Vân vẻ mặt ngớ ra.

Nghiêm Vấn Phong bị anh đột ngột mở cửa làm cho giật mình, tàn thuốc rơi trên sàn nhà, khi nhìn thấy hai cái chân trơn bóng và chân trần của Trình Tuyển Vân, lại phát hiện một đám đàn em đang ngơ ngác nhìn thẳng, trợn mắt lên, nhấc chân đạp mạnh lên vai người đàn ông gần nhất, đạp cho người nọ xiểng liểng: “Con mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn?!”

Mọi người đột nhiên hồi hồn, lập tức xoay đầu lại cúi đầu thấp xuống, hận không thể chui luôn vào trong đất, Nghiêm Vấn Phong trừng mắt với Trình Tuyển Vân, rống đến: “Cút vào! Mặc quần mang giày vào cho tôi!”

Nghiêm Vấn Phong gầm lên giận dữ khiến cho Trình Tuyển Vân sợ đến ngây người, tay chân không thể động đậy, đầu óc cũng chậm chạp, ấm ức nói: “Cậu bỏ quần của tôi ở đâu, tôi không tìm thấy……”

Mọi người yên tĩnh như gà, trong sân có mấy con chim sẻ rơi xuống, ríu rít không ngừng.

Khóe miệng Nghiêm Vấn Phong giật giật, xấu hổ mà ho hai tiếng rồi đứng lên, “Nhóm anh em của phái đoàn nào đó” tự giác nhường đường cho hắn, Nghiêm Vấn Phong hai bước đi đến cửa phòng ngủ, ôm Trình Tuyển Vân vào phòng ngủ, Trình Tuyển Vân được hắn đưa vào ngồi ở trên giường, chân giơ lên thật cao, Nghiêm Vấn Phong khom lưng mò dưới đáy giường, nhặt quần ngủ ném vào trong tay anh: “Mặc vào đi.”

Lúc này Trình Tuyển Vân mới phục hồi tinh thần lại, do dự hai giây vẫn hỏi ra câu hỏi kia:

“Cậu, đàn em của cậu là shipper sao?”

Nghiêm Vấn Phong: “……”

Nhắc tới cái này Nghiêm Vấn Phong liền nổi điên lên.

“Không phải,” Nghiêm Vấn Phong hung tợn trả lời anh, nhìn Trình Tuyển Vân muốn nói lại thôi còn muốn hỏi cái gì, ngắt lời nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi! Ngồi yên đó đi!”

“Vừa nãy tôi định đi uống nước, tôi khát! Còn đói nữa!” Dù sao đàn em của cậu cũng là shipper mà, vừa vặn bảo mang đồ ăn đến luôn được không?!

Trình Tuyển Vân vẫn cố nuốt mấy câu này trở về trong bụng, càng nghĩ càng uất ức, rõ ràng là anh cứu người, kết quả mơ mơ màng màng bị người ta phá trinh ăn sạch sẽ, hiện tại người này còn gọi mấy ông anh shipper đến nhà anh mở họp nữa chứ!

Còn không cho anh cơm ăn! Còn nạt anh!

“Cơm ở trên bàn, tôi lấy cho anh,” Nghiêm Vấn Phong đen mặt chỉ chân của Trình Tuyển Vân: “Còn để tôi thấy anh đi chân trần lần nữa thì sẽ băm cái chân heo của anh kho luôn đấy.”

“Cậu mới là chân heo ấy!” Trình Tuyển Vân tức muốn hộc máu.

Nghiêm Vấn Phong xoay người đi ra ngoài lấy hộp đồ ăn được đóng gói đẹp mắt, nhìn thấy đám đàn em cải trang vì để che giấu tai mắt đang vùi đầu như đà điểu không dám nhìn lung tung ở trong phòng bên ngoài này.

Tuổi hắn còn trẻ, sao đột nhiên huyết áp có hơi cao thế này.

“Bên trong có nước khoáng, cần tôi mở nắp cho anh không?” Nghiêm Vấn Phong chế nhạo nhìn anh, nhét hộp đồ ăn vào trong lòng ngực của Trình Tuyển Vân, điếu thuốc giữa hai ngón tay đã gần cháy hết, khói bay đến Trình Tuyển Vân. Trình Tuyển Vân hai mắt đỏ bừng, che cái mũi trừng hắn: “Đi ra ngoài!”

Nghiêm Vấn Phong đặt tay cầm điếu thuốc sau lưng, một cái tay khác lại ở véo mặt của Trình Tuyển Vân một cái, xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại.

Giơ tay hút một hơi thuốc cuối cùng, Nghiêm Vấn Phong thở ra một vòng khói rồi dập tắt điếu thuốc trên mũ bảo hiểm màu vàng tươi của đàn em.

Buổi sáng, khi Triệu Tùy liên hệ đến làm cho hắn rất kinh ngạc, không ngờ Triệu Tùy còn có bản lĩnh liên hệ được máy bay tư nhân, đến được thành phố Z sớm hơn một ngày.

Khu cư xá kiểu cũ nơi Trình Tuyển Vân sinh sống có rất nhiều người, sau khi Nghiêm Vấn Phong nói với anh ta địa chỉ xong thì dặn dò một câu, bảo bọn họ khiêm tốn một chút, hành động cẩn thận, đừng để bị theo dõi —— thuận tiện mang chút đồ ăn đơn giản đến đây.

Không ngờ “Mang chút đồ ăn” đã mang đến linh cảm cho Triệu Tùy.

“Bảo tụi bây khiêm tốn một chút, không bảo tụi bây chơi cosplay.”

Nghiêm Vấn Phong nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: “Đừng nói với tao là tụi bây còn đậu cả xe máy giao hàng bên ngoài nhé.”

Đầu sỏ gây tội Triệu Tùy mang trang bị đầy đủ, trên mũ bảo hiểm còn có chong chóng trang trí ngồi ở sô pha bên cạnh vẻ mặt như không hề liên quan gì đến mình, thực ra có hơi chột dạ, cố gắng mở miệng nói một cách tự nhiên: “Đại ca, anh yên tâm, tụi em đều đậu xe máy ở đầu ngõ, hoàn toàn tự nhiên.”

Đúng là rất tự nhiên, chờ sau khi bàn xong chuyện chính Triệu Tùy dẫn theo một đám đàn em bị đại ca Nghiêm đá đuổi ra ngoài, đội hình mười mấy ông anh shipper chen chúc trong hẻm nhỏ đi về phía đầu hẻm, sau khi đến nơi đậu xe thì phát hiện chẳng còn chiếc nào.

Cột điện bên cạnh lại có mười mấy tờ hóa đơn phạt.

Đậu xe trái phép, mười mấy chiếc xe máy giao hàng đều bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi.