Chương 2: Nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc đó thì tốt biết mấy

Một cuộc hôn nhân kéo dài một năm lẻ chín tháng, cuối cùng chỉ còn lại bốn chữ——

Sự kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần.

Bạch Triết tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn những tán cây ven đường bị ánh nắng cuốn ngược lại phía sau từng phần từng phần một, anh không nhịn được nghĩ lại bảy năm giữa anh và Đỗ Tử Kiêu.

Bảy năm trước, Đỗ Tử Kiêu vừa tròn hai mươi tuổi, công ty quản lý đã cử người đến chỗ anh học nhạc thông qua rất nhiều mối quan hệ, hy vọng sẽ chiếm được ánh sáng từ “Bạch Triết”, khiến con đường của Đỗ Tử Kiêu sẽ trở nên suôn sẻ hơn.

Bạch Triết rất nổi tiếng trong giới giải trí, cho dù khi đó không có ai gọi anh là “Cha đỡ đầu của âm nhạc”, nhưng đồng thời anh cũng là giám đốc âm nhạc của nhiều công ty thu âm, khi một bài hát mới được ra mắt, đã có thể đứng đầu bảng xếp hạng trong vòng tám giờ, cho dù đó là chỉ là sáng tác của anh, cũng có thể giành được vị trí không tệ trên các bảng xếp hạng.

Có hằng hà sa số người mới muốn chiếm lấy ánh sáng của anh và Đỗ Tử Kiêu chính là một trong số những người đó.

Hoặc nên nói hắn là một người đẹp trai hơn.

Bản thân Bạch Triết lớn lên cũng không hề kém cạnh, sau khi ở trong giới này một thời gian dài, được nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ cũng nhiều hơn, tuy nhiên khi anh nhìn thấy Đỗ Tử Kiêu, anh vẫn bị sốc bởi vẻ ngoài điển trai cùng sức sống trẻ trung trên người hắn.

Khi Đỗ Tử Kiêu hai mươi tuổi, hắn có hàng lông mày đen và đôi mắt đen, sống mũi cao, khóe miệng nhếch lên tự nhiên khi không cười, còn khi cười sẽ càng khiến hắn trở nên chân thành và xinh đẹp hơn.

Sau này anh mới biết vì muốn phù hợp với vị trí mới học được cách cười nhìn giống như đứa trẻ hư đó, trong lần đầu Bạch Triết gặp hắn, đó hoàn toàn là một thanh niên trẻ tràn đầy chân thành trong âm nhạc.

Hắn không giống như những người mới đến khác cứ một mực nói ra sự ngưỡng mộ của mình đối với Bạch Triết, mà thay vào đó hắn đã đem những bài hát do mình sáng tác cho Bạch Triết xem.

Thành thật mà nói, những bài hát đó được viết không tồi, Bạch Triết còn nói riêng với kỹ thuật viên ghi âm của mình rằng anh cũng từng viết theo cách này khi mới hai mươi tuổi.

Nhưng cho tới nay anh vẫn không có đề cập chuyện này với Đỗ Tử Kiêu, trước đây là vì sợ hắn kiêu ngạo, bây giờ thì đã không cần thiết nữa.

Vì cái người tên Đỗ Tử Kiêu, đã từng chân thành nói với anh rằng sẽ cống hiến hết cuộc đời mình cho âm nhạc, nhưng hắn đã hoàn toàn phản bội lại ý định ban đầu của mình, khi chứng kiến

thị trường băng đĩa đang xuống dốc, hắn đã dứt khoát thay đổi lĩnh vực, lao vào mảng điện ảnh và phim truyền hình, sau khi đóng xong hai bộ phim truyền hình, hắn đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, và nổi tiếng đến tận bây giờ.

Lúc này Bạch Triết nghĩ lại, những rạn nứt trong tình cảm hai người đã bắt đầu từ lúc đó.

Con đường đến với âm nhạc lắm chông gai, kiếm tiền lại chậm, tài năng thì khó, còn phải phỏng đoán ra thị hiếu tròn gu âm nhạc của người hâm mộ.

Nếu nó thanh lịch, mọi người sẽ không đánh giá cao nó, nhưng nếu nó thô tục, thậm chí sẽ chẳng có ai thèm nghe.

Chuyển đổi sẽ có rủi ro, nhưng nếu không chuyển đổi người hâm mộ sẽ nói bạn chỉ biết rập khuôn, không có bước đột phá mới.

Bạch Triết có thể được coi là người đi đầu trong giới nhạc sĩ, bây giờ anh đã bước vào giai đoạn đỉnh cao trong sự nghiệp, Đỗ Tử Kiêu không được như anh, gặp phải biết bao nhiêu chông gai, chỉ cần tưởng tượng là có thể tưởng tượng ra được.

Bạch Triết đã từng muốn che chở hắn bằng mọi cách, cho dù Đỗ Tử Kiêu có vấp ngã trên con đường âm nhạc, cuối cùng hắn vẫn không đạt được thành tựu gì, nhưng suy cho cùng, đó cũng là sự nghiệp mà cả hai cùng yêu thích nhất, phải cố gắng phấn đấu hết mình vì nó.

Nhưng đột nhiên một ngày, Đỗ Tử Kiêu nói với anh là hắn không thể cầm cự được nữa, thị trường băng đĩa đang xuống dốc như vậy, anh có cố gắng cũng chỉ vô ích thôi.

Hơn nữa hắn đã ký hợp đồng để đóng phim thần tượng rồi, sau này sẽ không hoạt động âm nhạc nữa, mà sẽ chuyển sang phát triển trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Đó là năm thứ ba hai người yêu nhau, trong giai đoạn tình yêu đang cuồng nhiệt lý trí của Bạch Triết chấp nhận được điều đó, nhưng tình cảm lại không thể chấp nhận.

Bạch Triết là một người nổi tiếng trong giới, ai cũng biết là anh tài giỏi, nên không ai dám đuổi theo.

Thứ nhất, Quý tiên sinh đã làm sứ giả hộ hoa của Bạch Triết hơn mười năm, nếu như có ai theo đuổi Bạch Triết, vậy chính là đang công khai xúc phạm tới Quý tiên sinh, không ai có can đảm lớn như vậy,thứ hai…Tuy rằng Bạch Triết điềm đạm lịch sự, tính tình tốt, nhưng trong lòng luôn bộc lộ ra khí chất từ

chối, khiến người khác cách xa ngàn dặm, muốn theo đuổi cũng không dễ dàng gì.

Đỗ Tử Kiêu là dạng người nghé không biết sợ cọp, nên hắn đã theo đuổi anh.

Sau hơn nửa năm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng theo đuổi thành công.

Khi đó, Bạch Triết là sư phụ của hắn, và đồng thời cũng là người yêu của hắn.

Hai người gắn bó như keo như sơn, tình yêu của họ dành cho đối phương gần như đến mức phát cuồng.

Trong cái giới này, không thiếu những người đồng tính luyến ái, hay còn gọi là gay.

Mọi người đều suy nghĩ rất thoáng, không quan trọng là nam hay nữ, chỉ cần nhìn vừa mắt là được.

Nhưng không có lại ai dại dột công bố ra.

Bởi vì rủi ro cho việc công bố là quá lớn, lợi ích thu được gần như bằng không, nếu không cẩn thận, sự nghiệp diễn xuất sẽ bị hủy hoại.

Vì vậy, mối quan hệ giữa Bạch Triết và Đỗ Tử Kiêu vẫn chưa được tiết lộ với công chúng, chỉ có một số người thân quen mới biếtđược.

Loại tình yêu thầm kín này lên men rất nhanh, gần như không biết làm sao trải qua giai đoạn cãi cọ qua lại đến tình yêu cuồng nhiệt, nếu như không phải Đỗ Tử Kiêu đột nhiên chạy đi quay phim truyền hình, nói không chừng bây giờ hai người vẫn đang yêu nhau tha thiết.

Sau khi Đỗ Tử Kiêu bắt đầu đóng phim truyền hình, hai người gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều.

Số lần gặp gỡ giảm sút, giao tiếp cũng yếu dần, lâu dần xảy ra những trận cãi vã.

Hai người họ cứ cãi nhau rồi lại làm lành, ôm đối phương để tự kiểm điểm, sau đó lại cãi nhau, hòa giải…

Trong thời gian đó, cả hai đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, có lẽ cả hai đều nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng không hiểu sao họ chỉ cố nén lại sau đó tiếp tục ở bên nhau.

Sau này khi Đỗ Tử Kiêu trở nên nổi tiếng, hai người không còn cãi vã nữa, bởi vì thời gian họ gặp mặt thực sự vô cùng ít ỏi, hơn nữa còn ngay vào thời điểm muốn công khai, Đỗ Tử Kiêu đã vướng scandal với một nữ minh tinh, không chỉ có thời gian nghỉ ngơi, mà còn dành ra thời gian rảnh để gặp gỡ nữ minh tinh, sau đó còn bị chụp lén tung ra tin tức.

Rất nhiều lúc Bạch Triết thường biết tình hình hiện tại của Đỗ Tử Kiêu thông qua những tin tức, hơn nữa còn từ vụ bê bối này.

Lúc đó mối quan hệ của cả hai đang đứng trước bờ vực tan vỡ, có thể nói là “càng ngày càng xa nhau”, đó là từ ngữ thích hợp nhất để miêu tả về tình trạng của bọn họ.

Bạch Triết không muốn chia tay, anh biết anh vẫn còn yêu Đỗ Tử Kiêu, rất yêu hắn, nhưng anh yêu thì có ích lợi gì?

Trên thế giới này có rất nhiều cặp tình nhân yêu nhau nhưng cũng chia tay, hơn nữa ngay cả việc Đỗ Tử Kiêu có còn yêu anh hay không, chính bản thân anh cũng không rõ.

Cho đến đêm hôm đó, xe bảo mẫu chở Đỗ Tử Kiêu và trợ lý của hắn đang đi trên đường vào ban đêm trong trời mưa, đã xảy ra tai nạn, trợ lý bị thương nhẹ, còn tài xế bị thương nặng, Đỗ Tử Kiêu cũng bị thương khá nặng.

Một vị phóng viên báo lá cải đã mua chuộc một bác sĩ vào phòng bệnh để chụp một bức ảnh, sắc mặt Đỗ Tử Kiêu không còn chút máu, còn lỗ mũi thì cắm ống thở, hình ảnh dáng vẻ yếu ớt đang nằm trên giường bệnh vừa được tung ra, đã khiến người hâm mộ bật khóc ngay tức khắc.

Bạch Triết không khóc, lúc đó anh đang thu âm album mới ở nước ngoài, khi thấy được tin tức trên điện thoại, anh chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức mua vé máy bay trở về Trung Quốc.

Người đại diện của Đỗ Tử Kiêu là Tiểu Quế đã rất sốc khi nhìn thấy anh ở ngoài phòng, cô không ngờ Bạch Triết lại đến sớm như vậy, càng không ngờ hơn thầy Bạch luôn phong độ ngời ngời, bây giờ lại mang bộ dạng hồn bay phách lạc.

Cô dẫn các phương tiện truyền thông xung quanh phòng bệnh, lặng lẽ gọi Bạch Triết vào, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Bạch Triết ngồi bên giường bệnh của Đỗ Tử Kiêu, cô nghĩ thầm, thầy Bạch đã đến rồi, dù cho Đỗ Tử Kiêu có bệnh gì cũng đều sẽ khỏi.

Nhưng đúng là vậy, ngay khi Bạch Triết vừa đến, Đỗ Tử Kiêu đã nhanh chóng tỉnh lại.

Khi hắn tỉnh dậy là vào sáng sớm, người đầu tiên mà Đỗ Tử Kiêu nhìn thấy chính là Bạch Triết đang ở bên cạnh chăm sóc mình.

Bạch Triết đã chăm sóc hắn cả đêm, mãi đến sáng sớm thân thể anh mới kiệt sức mà ngủ thϊếp đi.

Cả người anh tiều tụy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, quầng thâm dưới mắt rất lớn, khi đang ngủ mà hàng lông mày của anh vẫn đang nhíu chặt.

Đỗ Tử Kiêu nghĩ rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì lao tâm đến mức biến anh thành bộ dạng như thế này, vừa miên man suy nghĩ vừa đưa tay chạm lên tóc anh.

Hắn vừa nhúc nhích, Bạch Triết đã tỉnh lại, ánh mắt mang theo vẻ mơ màng, ngây ngô khó hiểu nhìn hắn, nhưng chỉ sau vài giây, trong mắt anh đã nhanh chóng đọng lại một tầng sương nước.

Anh run rẩy mở miệng, muốn gọi tên Đỗ Tử Kiêu, nhưng cổ họng anh lại tắc nghẽn, không thể phát ra âm thanh.

Ngón tay của Đỗ Tử Kiêu đổi hướng, hắn vuốt ve gò má của Bạch Triết, giúp anh lau đi những giọt lệ đang rỉ ra nơi khóe mắt.

“Bạch Triết, chúng ta kết hôn đi.”

Nếu như khoảng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc đó, thì tốt biết mấy.

Bạch Triết xoa nhẹ lên trán, xúc động nghĩ.

Rõ ràng tại lúc đó bọn họ đã yêu nhau rất nhiều, nhưng tại sao hôm nay bọn họ lại đi đến bước này?

Anh nghĩ không thông, cũng thuyết phục bản thân đừng nghĩ về nó nữa.

Suy cho cùng, trang này cũng đã được lật qua, điều đang chờ đợi anh sau này là một cuộc sống tự do mới mẻ.

Hơn nữa, anh còn quá nhiều việc cần phải làm, thời gian rất quý giá, làm sao anh có thể lãng phí nó vào việc ôn lại một mối quan hệ đã chấm dứt chứ?

Anh củng cố lại tinh thần, lấy ra một bản kế hoạch trong túi hồ sơ bên cạnh, buộc bản thân mình phải tập trung vào tài liệu.

Xe chạy qua các con phố và các khu trung tâm, lái thẳng đến khách sạn ngoại ô nơi anh đang ở.

Đột nhiên, trong xe vang lên một tiếng chuông điện thoại rất lớn.

Bạch Triết lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiển thị một cái tên rất quen thuộc.

“Quý Cần Chương.”