Chương 3: Người đó hoàn toàn không thể đem lại hạnh phúc cho cậu, nhưng tôi có thể

Chương 3: Người đó hoàn toàn không thể đem lại cho cậu hạnh phúc, nhưng tôi có thể…

Bạch Triết nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, sau đó mới vuốt màn hình trả lời.

“Tiểu Bạch.”, khi anh để điện thoại lên sát bên tai, đã nghe thấy Quý tiên sinh gọi tên anh: “Làm xong thủ tục hết chưa?”

Bạch Triết và Quý Cần Chương quen nhau từ khi còn nhỏ, họ đã biết nhau gần hơn mười năm, đến bây giờ hai người cũng đã ngoài ba mươi rồi, nhưng Quý Cần Chương vẫn ngoan cố gọi anh bằng tên gọi lúc nhỏ.

“Xong xuôi hết rồi, rất thuận lợi.”, Bạch Triết nói.

“Cậu ta không làm khó cậu chứ?”, Quý Cần Chương hỏi.

“Đã đi đến bước này rồi, còn có thể làm khó chuyện gì nữa.”, Bạch Triết cười nhẹ, liếc nhìn luật sư đang ngồi bên cạnh: “Hơn nữa luật sư mà anh giới thiệu rất giỏi, vô cùng có năng lực.”

“Đương nhiên phải giới thiệu người giỏi nhất cho cậu rồi, cậu ấy là bạn cũ nhiều năm của tôi, hơn nữa cũng không giấu gì cậu…”, Quý Cần Chương hạ giọng xuống, như thể anh ta đang biết rằng vị bạn cũ của mình đang ngồi bên cạnh Bạch Triết: “Cậu ấy rất giỏi trong các vụ kiện tụng ly hôn, những người chung quanh tôi khi muốn ly hôn một cách triệt để đồng thời cũng không muốn làm ầm ĩ, đều vội vàng tìm đến cậu ấy, xin cậu ấy giải quyết dùm.”

Trước mặt người ngoài, Quý Cần Chương là một Quý tiên sinh hờ hững và xa lánh, nhưng khi ở trước mặt Bạch Triết thì lập tức hiện nguyên hình, ăn nói vô cùng thản nhiên, thậm chí có lúc còn cùng anh nói chuyện phiếm.

Bạch Triết bị khẩu khí gà mái của anh ta chọc cười, nhẹ giọng nói: “Anh đừng cười nhạo tôi nữa, tôi đã đủ nhếch nhác rồi.”

Chuyện tình cảm tan vỡ đã khiến Bạch Triết chịu quá nhiều tổn thương, trong lòng Quý Cần Chương cũng tự biết rõ điều này.

Anh ta dứt khoát ngừng đề cập đến tất cả những từ liên quan đến ly hôn, thay đổi chủ đề hỏi: “Khi nào cậu về nước?”

“Chuyến bay sáng mai.”

Bạch Triết nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đang chạy băng băng, bây giờ đã đi vào khu vườn của khách sạn.

“Vậy lát hồi cậu định làm gì?”, Quý Cần Chương hỏi lần nữa.

Bạch Triết nhìn hoa cỏ um tùm bên ngoài cửa sổ: “Có lẽ là về phòng ngủ một giấc, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, tôi muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, nhưng không biết lát nữa cậu có thời gian không.”, Quý Cần Chương mỉm cười trầm thấp: “Nhìn qua phía tay phải của cậu đi.”

Bạch Triết nhìn qua bên phải theo lời anh ta nói, không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Trước cửa khách sạn, Quý Cần Chương đang đứng ở đó.

Điều bất thường là anh ta không mặc một bộ com-lê và cà vạt, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi polo màu xám nhạt và quần kaki dài.

Cách cửa sổ xe, anh ta vẫy tay với Bạch Triết, mỉm cười dịu dàng.

Anh ta chỉ cách Bạch Triết có hai tuổi, nhưng trạng thái của hai người dường như hoàn toàn khác nhau.

Bạch Triết dường như đã bị năm tháng lãng quên, có như thế nào cũng không thấy già đi, còn Quý Cần Chương lại đón nhận hết tất cả những dấu vết mà năm tháng mang lại.

Nhưng trông anh ta vẫn có vẻ trẻ hơn khoảng ba hoặc bốn tuổi so với tuổi thực, chỉ có điều khi cười lên, sẽ có một chút nếp nhăn nơi khóe mắt.

Nhưng coi đó là đường vân cũng được, nếp nhăn cũng tốt, tất cả đều tạo nên dấu ấn sống động nhất cho phong thái trưởng thành của anh ta. Có thể nói, một số người đàn ông sẽ trở nên càng hấp dẫn hơn khi họ già đi, lời nói này chính là dành cho kiểu người như anh ta.

Bạch Triết không ngờ vậy mà anh ta lại vượt qua rào cản của đại dương mênh mông để xuất hiện tại đây, trong lòng chợt xen lẫn biết bao nỗi niềm.

Anh từ từ đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài một hơi.

Người đại diện của anh là Trình Giai khi nhìn thấy Quý Cần Chương qua cửa sổ, lập tức kinh ngạc kêu lên.

“Quý tiên…”

Cô ta hét lên một câu, sau đó ngậm miệng lại ngay tức khắc, bởi vì động tác và biểu hiện của Bạch Triết đều cho thấy rõ ràng anh đã nhìn thấy Quý Cần Chương.

“…Đẹp trai quá đi.”, Trình Giai ôm mặt cảm thán.

Bạch Triết xuống xe, Quý Cần Chương đi tới đón anh, choàng tay qua vai anh, sau đó trò chuyện vài câu với luật sư.

Luật sư này rất biết quan sát, cũng không nói nhiều lời, sau khi nói xong vài câu khách sáo, liền tự giác rời đi.

Trình Giai nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Bạch Triết, trong lòng có hơi lo lắng cho anh, cố ý hỏi: “Quý tiên sinh tới khi nào vậy?”

“Mới sáng đã đến.”, Quý Cần Chương mỉm cười: “Trình Giai, cực khổ cho cô rồi.”

Trình Giai vội vàng nói: “Chăm sóc tốt cho thầy Bạch là trách nhiệm của tôi, anh nói cứ như tôi là người xa lạ vậy.”

Quý Cần Chương mỉm cười tán thành, quay sang nhìn Bạch Triết.

Bạch Triết cảm thấy không quá thoải mái khi bị ánh mắt mang theo ý cười của anh ta nhìn chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Anh tới đây làm gì? Có việc gì sao?”

“Không có công việc thì không thể đến đây được sao?”, Quý Cần Chương nhẹ nhàng nói: “Tôi cảm thấy không yên tâm, nên mới đến đây gặp cậu.”

Bạch Triết liếc nhìn anh ta một cái, bất lực nói: “Vậy thì thật sự cảm ơn anh đã vất vả chạy đến đây một chuyến, đúng rồi, anh có ăn gì chưa? Tôi thấy hơi đói, chúng ta đi ăn chút gì đó đi.”

Sau khi nói xong, anh nhìn Trình Giai, ra hiệu cho Trình Giai đến nhà hàng của khách sạn để đặt bàn, Trình Giai hiểu ý anh, nhưng trước khi cô đi, Quý Cần Chương đã ngăn cô lại.

“Đoán biết trước cậu sẽ đói bụng, nên tôi đã đặt trước một bàn rồi.”

Quý Cần Chương nhìn Trình Giai, mỉm cười: “Làm phiền cô đi báo tên tôi với nhân viên phục vụ, nói họ dọn đồ ăn lên là được.”

Nghe nói khách sạn này đã mời một đầu bếp người Pháp, được đào tạo bài bản với mức lương cao và rất có tiếng tăm.

Ngay khi vừa bắt đầu nhập tiệc, từ món khai vị đến món tráng miệng, quả nhiên món nào cũng rất ngon.

Nhưng đáng tiếc Trình Giai lại vô tình trở thành người thứ ba giữa hai người bọn họ, sau khi ăn vài miếng, cô ta cảm thấy bầu không khí kỳ lạ đến mức không thể nuốt nổi, hơn nữa hai người này còn xuất thân từ gia đình quý tộc, từ nhỏ họ đã được dạy chỉ ăn no bảy phần, chưa ăn được mấy miếng đã bỏ dao nĩa xuống, khiến một bàn đồ ăn ngon bị lãng phí vô ích.

Sau khi ăn xong, ba người đều tự về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Trình Giai đã rút ra được bài học, mượn cớ đi ra ngoài để tiêu cơm, tránh ở cùng với hai người họ, nên chỉ còn lại Bạch Triết và Quý Cần Chương cùng đi thang máy trở về phòng.

Sau khi vào thang máy, Bạch Triết báo tầng của mình cho người phục vụ thang máy, khi đến lượt Quý Cần Chương, người đàn ông mỉm cười, nói ngắn gọn: “Giống cậu ấy.”

Bạch Triết có chút không hiểu, nghi ngờ quay lại nhìn anh ta: “Anh ở cùng một tầng với tôi?”

Quý Cần Chương không giải thích rõ: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”

Sau khi ra khỏi thang máy, Bạch Triết đi về phía phòng của mình, Quý Cần Chương rất tự nhiên đi theo anh.

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, cũng không hề thấy Quý Cần Chương có ý định dừng lại hay rẽ vào một góc nào đó, giống như anh ta cứ định đi theo Bạch Triết như vậy, cho đến khi đi đến cửa phòng của Bạch Triết.

Sự nghi ngờ trong lòng Bạch Triết càng lúc càng lớn, rốt cuộc khi đi tới cửa phòng của mình, anh dừng lại, bất lực nói: “Tôi đến rồi.”

Quý Cần Chương mỉm cười, đi về phía trước vài bước, khi anh ta bước đến cánh cửa bên cạnh, cố ý nhướng mày nhìn anh: “Tôi cũng đến rồi.”

Sau đó anh ta lấy thẻ phòng của mình ra, quẹt lên ổ khóa điện tử.

Hóa ra anh ta ở căn phòng bên cạnh phòng của Bạch Triết.

“Có muốn vào trong ngồi một lát không?”, Quý Cần Chương đưa ra lời mời với Bạch Triết.

Bạch Triết vừa mỉm cười vừa không biết làm sao, nhưng cũng không nói ra lời từ chối anh ta.

Anh nhún vai nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cấu trúc phòng của Quý Cần Chương về cơ bản cũng giống với phòng của Bạch Triết.

Gia nghiệp của Quý gia lớn hơn so với Bạch gia, Quý Cần Chương là cháu đích tôn, từ nhỏ đã nhận được những thứ tốt đẹp nhất, nhưng lại để anh ta ở trong một căn phòng khách sạn thế này, quả thật đã khiến anh ta chịu ấm ức.

Nhưng anh ta không phàn nàn gì cả, sau khi vào phòng, lập tức mời Bạch Triết ngồi, hỏi anh muốn uống hồng trà hay rượu vang đỏ.

Bạch Triết rất ít khi uống rượu, nhưng tâm tình hôm nay của anh thực sự rất tệ, cho dù có cười bao nhiêu đi nữa thì trái tim vẫn thấy ngột ngạt như bị một tảng đá lớn đè lên, vì vậy anh chọn uống rượu vang.

Quý Cần Chương dùng dụng cụ mở nút chai ra, rót rượu vào bình.

Trong lúc chờ rượu hấp thụ hoàn toàn không khí, anh ta hỏi Bạch Triết: “Nói một chút về âm nhạc của cậu đi, dạo này thế nào?”

Đây thực sự là thuận theo sở thích, phải biết trong cuộc đời của Bạch Triết chỉ yêu qua hai thứ, chính là âm nhạc và Đỗ Tử Kiêu, nhưng có lẽ nên nói bây giờ Đỗ Tử Kiêu đã hoàn toàn không được tính là đồ vật trong hai thứ đó nữa, bây giờ Đỗ Tử Kiêu đã rời khỏi cuộc đời của anh, vì vậy Bạch Triết chỉ còn yêu một thứ duy nhất, đó chính là âm nhạc.

Anh rất vui vẻ khi tiếp nhận điều đó.

Nhìn thấy nụ cười của Bạch Triết, Quý Cần Chương lấy một chiếc đĩa từ trong ngăn kéo ra, hành động giống như một tín đồ nhận được lời tri âm.

Âm thanh trong khách sạn tuy tốt nhưng vẫn kém hơn rất nhiều so với âm thanh ở nhà của Bạch Triết.

Khi âm thanh đầu tiên được phát ra khỏi loa, Bạch Triết đã cau mày vì chất lượng của âm hưởng, đến khi âm thanh thứ hai phát ra, anh đã hoàn toàn không quan tâm đến âm thanh đó ra sao nữa.

The Beatles!

Ban nhạc The Beatles!

Rượu vang đỏ phối với nhạc rock của Anh, thật là một sự kết hợp vô cùng kỳ lạ.

Tuy nhiên, Bạch Triết lại không hề cảm thấy có gì đó không ổn, anh ngồi thẳng người trên ghế sô pha, lắng nghe từng âm tiết phát ra từ dàn âm thanh, dần đắm chìm trong tiếng hát cuồng nhiệt bừa bãi của ban nhạc.

Sau một lúc, anh thở ra một hơi ngay khoảng trống chuyển đổi giữa hai bài hát: “Bởi vì bọn họ nên tôi mới thích âm nhạc.”

Quý Cần Chương thích nhìn biểu cảm sinh động trên khuôn mặt anh khi anh nói về âm nhạc, anh ta rót một ít rượu đỏ vào hai cái ly đế cao, một ly cho mình, ly còn lại đưa qua cho Bạch Triết.

“Cheers.”, anh ta nói.

Cậu đã yêu âm nhạc vì The Beatles, còn tôi thì vì Beatles mới yêu cậu.

Bạch Triết ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu đỏ, rượu vào miệng dọc theo môi anh, quấn lấy vị giác nơi đầu lưỡi, sau đó mới nuốt xuống cổ họng.

Cái cổ đẹp đẽ và mảnh mai của anh vì thế mà tạo ra một đường vòng cung duyên dáng, yết hầu của anh run rẩy trong chiếc cổ thon gầy, cảnh tượng này thật sự vô cùng gợi cảm.

Nếu như nói khí chất của Quý Cần Chương đã được rèn luyện từ nhiều năm, thì khí chất của Bạch Triết chính là món quà hào phóng được Thượng đế ban tặng.

Anh luôn thể hiện ra sự quyến rũ của mình một cách vô tình, không biết làm thế nào mà mọi hành động của anh lại có thể hấp dẫn đối phương.

Quý Cần Chương chỉ cảm thấy thứ mà mình nuốt vào không phải là rượu, mà là một ngọn lửa. Ngọn lửa này đang bùng cháy dữ dội, xuyên xuống cổ họng, sau đó chạy thẳng đến trái tim anh ta.

Anh ta quay mặt đi, tránh cho mình không nhìn Bạch Triết nữa, ho nhẹ một cái: “Nghe nói gần đây cậu đang chiêu binh mãi mã, muốn mở một công ty thu âm?”

“Ừm.”, Bạch Triết trả lời, nhất cử nhất động trong cái giới này, hoàn toàn không thể che giấu Quý tiên sinh, anh cũng không thấy ngạc nhiên khi hành động của mình bị anh ta biết được.

“Tôi có thể giúp được gì không?”, Quý Cần Chương cười hỏi.

“Không có.”, Bạch Triết đáp.

“Thật sự không có?”, anh trả lời quá nhanh, Quý Cần Chương cảm thấy không tin: “Sao tôi lại nghe nói, tiền vốn của cậu xảy ra chút vấn đề, việc khai thác người mới cũng không dễ dàng?”

Bạch Triết ngẩng đầu nhấp ngụm rượu thứ hai, nghe xong liền dừng lại đặt ly rượu xuống: “Anh nghe ai nói?”, anh khựng lại một chút, nhớ tới khi ly hôn đã từng cung cấp một phần tài liệu về tài sản cho luật sư, lập tức hiểu ra: “Là người bạn cũ đó của anh đã nói với anh?”

“Cậu không cần quan tâm ai đã nói với tôi, chỉ cần nói có đúng như vậy hay không.”, Quý Cần Chương tránh né không trả lời.

Bạch Triết không nói lại anh ta, thở dài một hơi: “Đúng vậy, quả thật có chút vấn đề về kinh phí, nhưng tôi có thể tự giải quyết được.”

“Còn thiếu bao nhiêu?”, Quý Cần Chương bỏ qua sự cố chấp của anh, hỏi thẳng.

Bạch Triết khẽ cau mày, lặp lại lần nữa: “Tôi có thể tự giải quyết được.”

“Vấn đề về kinh phí đã xuất hiện từ ba tháng trước, đến nay vẫn không có tiến triển gì, cậu còn nói với tôi là tự cậu có thể giải quyết?”, Quý Cần Chương bất lực thở dài: “Hôm qua tôi đã nhờ giám đốc tài chính nói chuyện với người của cậu, cậu không cần lo lắng về vấn đề kinh phí nữa, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, tuy nhiên chuyện tìm người mới như thế nào, tôi thực sự không giúp được cậu, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Bạch Triết đã lên sẵn một loạt kế hoạch về chuyện làm sao khai thác người mới, thật ra điều phiền phức nhất đối với anh chính là tiền vốn không phải lúc nào cũng có. Hành động của Quý Cần Chương có thể nói là đã giúp đỡ anh rất nhiều, hơn nữa Quý Cần Chương chưa bao giờ yêu cầu anh bất cứ điều gì để đáp lại sự giúp đỡ của anh ta, cũng giống như việc đưa tiền cho anh dùng.

Nhưng Bạch Triết không thích điều này, anh và Quý Cần Chương đã biết nhau hơn mười năm, họ luôn rất rõ ràng về vấn đề tài chính, hành động lần này của Quý Cần Chương khiến anh có cảm giác như chính mình đang bị Quý Cần Chương bao nuôi vậy.

Lông mày anh nhíu chặt, thẳng thừng từ chối: “Thực sự không cần, tự mình tôi có thể giải quyết…”

“Không phải tôi đang cho không cậu, tôi là đang đầu tư.”, Quý Cần Chương ngắt lời anh: “Tiểu Bạch, cậu đừng khẩn trương, tôi đưa cho cậu một số tiền lớn như vậy, tự nhiên cũng mong được thu về chút đỉnh.”

Lông mày của Bạch Triết hơi giãn ra, anh hỏi: “Anh muốn thu về cái gì?”

Quý Cần Chương tiến đến gần Bạch Triết, anh ta hơi nheo mắt lại, mùi hương trên người của Bạch Triết hoà cùng với mùi thơm của rượu đỏ, khiến ngọn lửa không dễ gì dập tắt lại bùng lên lần nữa.

Anh ta cầm ly rượu, chậm rãi nghiêng người về phía trước, dần dần khiến Bạch Triết bị giam cầm giữa cơ thể và cánh tay của anh ta, tạo thành một hình bán nguyệt.

“Sau này đừng trốn tôi nữa, được không?”

Trái tim Bạch Triết chợt thắt lại, phản ứng đầu tiên của anh là — Anh ta phát hiện ra rồi.

Anh ta phát hiện ra mình cố tình giảm tiếp xúc với anh ta, thậm chí là tránh mặt anh ta.

Quý Cần Chương dựa rất sát vào người Bạch Triết, hơi thở mang theo mùi rượu của anh ta phả vào má Bạch Triết, khiến toàn thân Bạch Triết đều run rẩy, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Anh thu mình vào sâu trong ghế sô pha, cố gắng nói gì đó để làm dịu đi bầu không khí: “Anh Cần, anh say rồi.”

“Mới uống một hớp thôi, sao mà say được?”, Quý Cần Chương mỉm cười, giọng nói của anh ta cực kỳ trầm, dưới loại giọng nói này, những gì anh ta nói dường như đang muốn thôi miên người nghe: “Tiểu Bạch, đừng trốn tránh tôi nữa, có được không? Cậu đã tự do rồi, có thể bắt đầu lại từ đầu. Cậu có thể thay đổi cuộc sống, thay đổi người…Người đó hoàn toàn không thể đem lại hạnh phúc cho cậu, nhưng tôi có thể…”

Tự do…Bắt đầu lại lần nữa…Hạnh phúc…

Quý Cần Chương hiểu quá rõ sự yếu đuối và mong đợi của Bạch Triết vào lúc này, những lời anh ta nói ra như một câu thần chú thôi miên Bạch Triết, khiến anh không tự chủ được thả lỏng hai vai xuống, để Quý Cần Chương tiến đến gần gò má của mình, làm cho đôi môi hai người kề sát vào nhau.

Trong khoảnh khắc nụ hôn sắp rơi xuống, có một câu nói đột nhiên bùng nổ trong đầu Bạch Triết.

Đó là câu nói mang theo ác ý, còn kèm theo sự ghen tuông của Đỗ Tử Kiêu.

“Chúc anh và Quý Cần Chương trăm năm tốt đẹp!”

Không biết vì sao, Bạch Triết lại bị câu nói này làm cho ngây ngẩn cả người, cầm không vững ly rượu đỏ trong tay, khiến rượu đổ xuống chân anh.

Quý Cần Chương cau mày, trong mắt lóe lên vẻ do dự trong giây lát, sau đó liền trở thành sự lo lắng.

Anh ta đứng dậy lấy khăn giấy giúp Bạch Triết lau, nhưng Bạch Triết đã ngăn lại trước khi anh ta chạm vào.

“Anh Cần.”, quần áo của Bạch Triết đều bị nhuộm đỏ, trông dáng vẻ anh rất nhếch nhác, nhưng anh cũng không vội lau đi: “Tôi biết anh lo lắng cho tôi, cảm ơn anh.”

Quý Cần Chương không nói lời nào, đợi anh tiếp tục nói.

Bạch Triết nuốt nước miếng nói tiếp: “Nhưng mà tôi thật sự rất mệt mỏi, anh nói đúng, tôi có thể bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nhưng không phải là bây giờ. Gần đây hoặc là nội trong một thời gian dài, tôi cũng không muốn nghĩ về chuyện tình cảm nữa, anh Cần, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi, xin lỗi.”

Anh cúi người đặt ly rượu đỏ xuống chiếc bàn ngắn, mỉm cười với Quý Cần Chương, sau đó bước ra khỏi phòng anh ta.

Tiếng khóa tự động vang lên từ phía cửa, Quý Cần Chương hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm hai mắt lại.