Chương 23.1: Không phải Đỗ Tử Kiêu cậu đã vứt bỏ tôi lâu rồi sao?

Đỗ Tử Kiêu đợi ở nhà Bạch Triết đến 11 giờ đêm, hôm nay Đỗ Tử Kiêu đóng phim xong sớm, trên đường đến nhà Bạch Triết liền thuận tiện đi dạo siêu thị một vòng, mua rất nhiều thịt, trứng và rau, dự định nấu một bữa tối thịnh soạn cho Bạch Triết.

Phải biết những người nổi tiếng như Đỗ Tử Kiêu không dễ gì mà đến được những nơi công cộng, bởi vì fan quá nhiều, hơn nữa ánh mắt của fan cũng vô cùng tinh tường, cho dù có trang bị đầy đủ kính râm và khẩu trang, cũng có thể vì một sơ hở vô tình mà bị họ nhận ra, sau đó sẽ được mọi người quay quanh, còn trở thành tiêu đề của trang giải trí ngày hôm sau.

Đặc biệt ở một nơi như siêu thị, nghe qua không hề cao cấp một chút nào, nếu như bị chụp được, chỉ việc chờ trở thành đối tượng bị trêu đùa trên toàn quốc.

Nhưng đã lâu rồi Bạch Triết không được ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Những lúc bận rộn, Bạch Triết có thể ăn pizza với hamburger cả tuần liền cũng không ngán, tuy rằng anh kén ăn, nhưng vì công việc anh có thể chấp nhận hết tất cả.

Đỗ Tử Kiêu tính toán lịch trình bận rộn gần đây của anh, có thể đoán ra thực đơn gần đây nhất của anh là cái gì, như vậy làm sao mà được?

Cần phải cân bằng chế độ dinh dưỡng.

Vì vậy Đỗ Tử Kiêu đã gác lại tất cả những lo lắng của mình ra sau đầu, trang bị đầy đủ rồi mới đến siêu thị, sau khi mua đầy một giỏ hàng, hắn lại trở về với đầy đủ trang bị cần thiết.

Khi về đến nhà, hắn rửa sạch rau, cắt nhỏ rồi cho vào nồi xào chín, đúng 7 giờ hắn đã làm xong cơm tối, thấy Bạch Triết vẫn chưa trở về, hắn liền gọi điện thoại đến giục anh.

Nhưng Bạch Triết đã tắt máy.

Qua một lúc sau hắn điện lại, điện thoại anh vẫn tắt.

Đỗ Tử Kiêu dọn tất cả món ăn lên bàn, ngồi xuống bên dưới ghế sô pha trong phòng khách, vừa chơi điện thoại, vừa đợi anh trên tấm thảm trắng mà hắn yêu thích nhất.

Sau khi chơi được 10 phút, đã bị người khác KO hết 6 lần, hắn tâm phiền ý loạn chuyển đổi tiết mục, gọi điện thoại cho Trình Lâm.

Khi cuộc gọi được kết nối, hắn sợ Trình Lâm nghe ra giọng nói của mình, liền đè cổ họng, giả thành giọng của một cô gái ngây thơ: “Alo, cho hỏi thầy Bạch có ở đó không?”

“Đỗ Tử Kiêu, cậu lại lên cơn điên gì vậy?”, Trình Lâm vạch trần hắn ngay tại chỗ: “Cậu tìm thầy Bạch làm gì? Cậu có thể cho chút mặt mũi, tránh xa thầy Bạch đi được không, cậu…”

“Tôi có chuyện cần tìm Bạch Triết.”, nếu đã bị vạch trần, Đỗ Tử Kiêu cũng không giả vờ nữa, trực tiếp hỏi: “Bạch Triết có đó không?”

“Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi đi, tôi sẽ chuyển lời qua cho thầy Bạch!”

“Ô, vậy tức là anh ấy không có ở đó rồi.”, Đỗ Tử Kiêu tặc lưỡi: “Nếu không chắc chắn chị sẽ trực tiếp nói anh ấy không có ở đây.”

“Cậu!”, ở bên kia điện thoại, tám phần là mũi của Trình Lâm đã nhăn lại vì tức giận rồi.

Đỗ Tử Kiêu đã sớm quen thái độ thù địch của Trình Lâm đối với mình, hơn nữa hắn còn rất tán thành cô làm vậy, dù sao thái độ cô đối với hắn thù địch lớn như vậy, hoàn toàn là vì Bạch Triết.

Nhưng có điều lúc này hắn đang tâm phiền ý loạn, nghe thấy Trình Lâm đang lãng phí thời gian của mình, nhịn không được xấu xa bổ sung thêm hai câu: “Chị Trình Lâm, đừng tức giận, có chuyện chị còn chưa biết đúng không, thực ra bây giờ tôi đang ở nhà của Bạch Triết. Đúng, đúng, đúng, chị không cần kinh ngạc đâu, tôi thực sự đã sống chung với Bạch Triết lần nữa. Vì Bạch Triết sợ chị tức giận nên chưa nói cho chị biết thôi, nhưng sớm muộn gì chị cũng biết, có đúng không?”

Sau khi nói xong hắn liền cúp máy, trước khi Trình Lâm gọi lại để nổi cơn tanh bành, hắn đã kéo số Trình Lâm vào danh sách chặn cuộc gọi.

Hắn ở trước mặt Trình Lâm tung tin đồn lớn như vậy với Bạch Triết, vốn tưởng rằng cho dù bản thân mình không ra tay, với tính cách của Trình Lâm, nhất định cô cũng sẽ đi khắp nơi để tìm Bạch Triết, kêu anh đưa ra một lời giải thích.

Tuy nhiên thời gian cứ trôi qua từng phút, thức ăn trên bàn dần trở nên nguội lạnh, cuối cùng Bạch Triết vẫn không trở về.

Đỗ Tử Kiêu nằm trên ghế sô pha, thực hiện cuộc gọi thứ 65 cho Bạch Triết, nhưng trên màn hình vẫn hiển thị đối phương đã tắt máy.

Đỗ Tử Kiêu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chắc anh sẽ không bị nguy hiểm gì chứ? Tai nạn xe? Hay cướp giật? Hay là con dã thú trốn trong người Quý Cần Chương đã không nhịn được nữa, ra tay với Bạch Triết?

Đỗ Tử Kiêu càng nghĩ càng sợ, hắn cảm thấy bất kỳ khả năng nào trở thành hiện thực đều phải trả giá bằng mạng sống của hắn. Hắn muốn ra ngoài tìm Bạch Triết!

Hắn cứ như con cá chép nhảy từ trên sô pha xuống, vài bước đã phóng đến cánh cửa, vừa định thay giày, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chìa khóa mở khóa cửa.

Một giây sau, Bạch Triết liền đẩy cửa bước vào.

“Bạch Triết, anh…”, trong lòng Đỗ Tử Kiêu tràn ngập lo lắng, sợ thời khắc mình nhìn thấy anh sẽ tan thành mây khói, hắn gấp gáp muốn hỏi Bạch Triết rốt cuộc anh đã đi đâu nguyên buổi tối, nhưng Bạch Triết chỉ xua tay, ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện với mình.

Vì anh có bệnh sạch sẽ, nên khi về nhà, nhất định anh phải thay giày trước, nhưng hôm nay anh lại đi thẳng vào phòng làm việc, cắm điện thoại vào cục sạc trước.

Từ sớm Đỗ Tử Kiêu đã đoán được nguyên nhân anh tắt máy có lẽ là do điện thoại đã hết pin, nhưng Bạch Triết lái xe đi mà, trên xe có cục sạc, chẳng phải sạc trên đó là được rồi sao?

Hắn đuổi theo muốn hỏi anh, đúng lúc Bạch Triết quay lại thay giày, hai người va vào nhau, bờ vai đυ.ng chung một chỗ.

Lúc này Đỗ Tử Kiêu mới chú ý thấy sắc mặt của Bạch Triết rất kém.

Lông mày anh hơi nhíu lại, môi tái nhợt, vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt không có tiêu cự, rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy.

“Bạch Triết, anh bị sao vậy?”, Đỗ Tử Kiêu lo lắng hỏi.

“Không có gì.”, Bạch Triết nhẹ giọng trả lời, thay giày rồi trở về phòng.

Điện thoại vừa sạc được một chút liền bật lên, ngón tay anh gõ nhẹ lên màn hình vài cái, sau đó đưa điện thoại lên tai.

Một lúc sau, Đỗ Tử Kiêu nghe thấy anh nói: “Xin lỗi, điện thoại của tôi bị hết pin…Đúng, tôi muốn biết trong thời gian La Phẩm Phương ở Mỹ đã xảy ra những chuyện gì…Tôi biết chuyện này rất khó điều tra, nhưng tôi đang cần gấp lắm…Không, không, không cần nói cho Quý tiên sinh biết…”, không biết đầu dây bên kia nói gì, Đỗ Tử Kiêu đứng ở cửa nhìn vào, chỉ thấy Bạch Triết thở dài một hơi, tựa như anh đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận.

Tuy nhiên sau một giây, đầu dây bên kia lại bổ sung thêm một câu, chính câu nói này đã khiến cơn tức giận của Bạch Triết không kiềm chế được.

“Tại sao lại nói “Nếu không cho Quý tiên sinh biết thì sẽ không thể điều tra được”, là tôi trả tiền cho cậu hay Quý Cần Chương trả tiền cho cậu?”, rất hiếm khi Bạch Triết hét lên với ai đó qua điện thoại: “Tôi mới là người trả tiền cho cậu, tại sao phải hỏi ý của Quý Cần Chương? Chẳng lẽ bên cạnh tôi không có ai là người của tôi hết hay sao? Có phải anh ta muốn tôi không làm được gì nếu không có anh ta không?”

Đầu dây bên kia vội vàng giải thích, nhưng Bạch Triết không có ý định nghe tiếp nữa, trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lên bàn làm việc.

Đỗ Tử Kiêu ở bên cạnh Bạch Triết bảy năm, từng thấy anh nổi giận như vậy với mình, nhưng đối với người ngoài, hắn chưa từng thấy một lần nào.

Trực giác nói cho hắn biết đã có một chuyện trọng đại gì đó xảy ra, vì vậy hắn vội vàng thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày của mình, ôn nhu làm một tri kỷ của Bạch Triết: “Anh bị sao thế?”

Bạch Triết không đếm xỉa đến hắn.

Hắn bị Bạch Triết ngó lơ đến quen rồi, tiến lên phía trước vài bước, hỏi anh: “La Phẩm Phương xảy ra chuyện gì hả? Đang yên đang lành, anh điều tra những chuyện khi hắn còn ở Mỹ làm gì?”

Bạch Triết hơi ngẩng đầu lên: “Không liên quan đến cậu.”

“Sao lại không liên quan đến tôi được, dù sao tôi cũng có quen biết chút ít với hắn ta.”, còn là kẻ địch giả tưởng của tôi nữa chứ, Đỗ Tử Kiêu âm thầm bổ sung thêm.

Bạch Triết vẫn vô cùng lạnh lùng: “Không cần cậu lo.”

“Được rồi.”, Đỗ Tử Kiêu bất lực nói: “Cho dù tôi không quan tâm đến chuyện này, nhưng tôi cũng phải hiểu rõ lý do tại sao tâm trạng của anh lại trở nên tồi tệ như vậy…”