Chương 16: Biển sao?

Xe chậm rãi khởi động lại, bọn họ rời khỏi chỗ đỗ tạm thời.

Nói đến đây, Cảnh Miên vẫn không biết anh Nhậm muốn đưa cậu đi đâu.

Nhưng dường như đối phương không muốn nói, Cảnh Miên cũng không hỏi nữa, cậu tự khuyên mình, dù sao về phòng ngủ cũng chỉ có một mình, nếu anh Nhậm đã đến, thì ra ngoài đi dạo cũng không tồi.

Vừa đúng lúc giúp tỉnh rượu.

Nhưng mà xe càng chạy càng xa.

Độ quen thuộc của Cảnh Miên với khu vực này chỉ giới hạn trong phạm vi mười km xung quanh trường học, rộng hơn một chút thì cậu không thể nhận ra.

Cuối cùng bọn họ đi qua một đoạn đường cái thật dài, Cảnh Miên hơi ngẩn ra khi phát hiện xe đang chạy về phía một tòa kiến trúc thấp.

Nhậm Tinh Vãn gọi điện thoại, mặc dù nghe không rõ nội dung, nhưng rất nhanh lan can bên cạnh tòa kiến trúc chậm rãi nâng lên, cho phép đi qua.

Cảnh Miên không hỏi đây là đâu, bời vì rất nhanh cậu đã nhìn thấy rõ.

—— Là biển.

Sau lưng tòa kiến trúc cô độc kia, lại là vùng biển bao la hùng vĩ không có điểm cuối.

Anh Nhậm… Vậy mà đưa cậu đến bờ biển?

Cảnh Miên sợ ngây người.

Cho dù đầu xoay tám trăm vòng, thì cậu cũng không bao giờ tưởng tượng được đích đến lại bất ngờ như vậy.

Chỉ là, Cảnh Miên chưa kịp kinh ngạc, đã mơ mơ màng màng bị dẫn xuống xe, dẫn đến một gian phòng nhỏ, tiếp theo bọn họ thay giày, sau đó Cảnh Miên mới ý thức được, điều này giúp cho việc đi lại trên bờ biển thuận tiện hơn.

Cảnh Miên muốn mở miệng hỏi, sao đột nhiên lại muốn dẫn cậu đến đây?

Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như không cần thiết.

Anh Nhậm đưa cậu đến nơi này, hoặc đã lên kế hoạch từ lâu, hoặc là đột nhiên nghĩ đến, nhưng tiếp theo chỉ cần thả lỏng thể xác và tinh thần, chỉ cần thoải mái là tốt rồi.

Nhưng càng đến gần bờ biển, tầm nhìn của Cảnh Miên lại càng rõ ràng.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy có chỗ không đúng.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với vùng biển… Mà cậu đã từng thấy trước đây.

—— Đó là một vùng biển rực sáng.

Trong màn đêm yên lặng sóng biển cuộn trào mãnh liệt, sau khi ập vào bờ biển lại êm đềm, những bọt sóng khuấy động lại hiện lên vẻ xinh đẹp của… Ánh sáng xanh dương.

Ngay cả khi bước qua, những dấu chân dẫm lên bãi cát và bọt sóng nước cũng sẽ biến thành những dấu chân nhỏ phát sáng, giống như được tạo nên bởi một phép thuật lãng mạn từ ánh sáng huỳnh quang, mọi thứ mà cậu nhìn thấy đều là ánh sáng rực rỡ của biển và màu xanh của bầu trời đầy sao.

Hô hấp của Cảnh Miên căng ra.

Như là đạp tan sóng biển, lại đột nhiên bị ngôi sao rơi vào không kịp phòng ngừa.

Cuối cùng, ôm lấy hương thơm dịu dàng của bãi biển dài đằng đẵng.

Mơ mộng và bí ẩn.

Như này cũng quá đẹp đi…

Thỉnh thoảng cậu cũng nghe nói về những khái niệm biển huỳnh quang, nước mắt xanh trên internet và trong các video, những chúng chỉ giới hạn trong khái niệm, không chỉ cậu mà còn cả những người xung quanh, dường như chưa từng thật sự nhìn thấy chúng.

Mà khi thật sự lạc vào, nó lại trở nên hoàn toàn khác biệt, một trải nghiệm mới và không ngừng kí©h thí©ɧ thị giác.

… Là một khung cảnh đẹp đến mức gần như nghẹt thở.

Cảnh Miên nghĩ, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể quên.

Cảnh Miên nhìn chằm chằm bọt nước và bãi cát dưới chân, ánh sáng màu xanh theo thứ tự hiện lên, chứng minh dấu vết mà cậu để lại, ánh mắt của chàng trai hơi sáng, gần như không thể rời mắt.

Nhậm Tinh Vãn mím môi, dường như ánh mắt dừng lại rất lâu trên người Cảnh Miên.

Cảnh Miên cảm thấy mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa đi vừa thán phục nói: “Trước kia không biết, ở thành phố Lâm lại có vùng biển như vậy.”

“Nó chỉ xuất hiện vào những thời gian và địa điểm cụ thể thôi.” Anh Nhậm nói.

Cảnh Miên giật mình.

Đột nhiên cậu cảm thấy, hình như đêm nay không phải là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đúng lúc và đúng thời điểm, mà là… Cố ý.

Có thể làm đến mức này chỉ vì giải rượu và giải sầu cũng cậu, Cảnh Miên nghĩ, có lẽ trên đời này không có trúc mã nào tốt hơn anh Nhậm đâu.

Tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Cảnh Miên ngước mắt, nhìn thấy đá ngầm cách bãi cát không xa, bỗng nhiên nhớ đến, hình như khi cậu và Nhậm Tinh Vãn còn bé cũng thường xuyên đến nơi như thế này.