Chương 17: Lấy anh, được không?

Khi đó thân hình của Cảnh Miên rất nhỏ, ca ca trúc mã sẽ lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, để cậu tùy ý đào cát ở bãi biển tìm vỏ sò và vỏ trai, có đôi khi một lần chơi là chơi cả ngày.

Đương nhiên, cũng có lúc một mình Cảnh Miên nhỏ dũng cảm bước tới bờ biển khi ca ca không chú ý đến, nhưng giây tiếp theo sẽ bị sóng biển ập tới đánh ngã.

Cảnh Miên: “…”

Không ngờ bây giờ nghĩ lại còn rất mất mặt.

Đôi khi ngay cả giày cũng mất, vẫn phải do Nhậm ca ca đi tìm.

Cuối cùng, đối phương sẽ nhẹ nhàng bế Cảnh Miên lên đặt lên tảng đá ngầm gần nhất, sau đó người nọ sẽ giữ chân và yên lặng rũ mắt mang giày vào cho cậu.

Suy nghĩ quay trở lại hiện thực.

Khuôn mặt của trúc mã dần dần trùng khớp với người đàn ông trước mặt, nhưng hình như có chút mơ hồ.

Cảnh Miên nhẹ nhàng hít vào một hơi, bước chân dừng lại.

Bởi vì cậu phát hiện Nhậm Tinh Vãn quay người lại.

Cảnh Miên còn chưa kịp phản ứng, thì thắt lưng bất ngờ bị ôm lấy, giây tiếp theo, người đàn ông hơi dùng sức, dưới chân Cảnh Miên nhẹ đi.

—— Cậu thật sự đã được bế lên!

Trước khi Cảnh Miên có thể khống chế được nhịp tim đang điên cuồng tăng lên của mình, thì cảm giác không trọng lực nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác vững chắc ở dưới thân.

Cảnh Miên phát hiện, cậu đang ngồi trên tảng đá ngầm.

Độ cao này có chút vi diệu, hoặc nên nói là vừa phải, tầm nhìn của cậu đối diện với Nhậm Tinh Vãn, lúc nói chuyện không cần ngước mắt lên.

Đồng thời, nếu người đàn ông cúi người, khuỷu tay có thể vừa vặn chống ở bên cạnh chân của cậu, vững vàng vây cậu trong vòng tròn, hoặc là khi nhìn nhau không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Trong lòng Cảnh Miên bỗng nhiên xuất hiện cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Dường như khung cảnh này dần dần trùng lặp với hình ảnh khi cậu còn bé.

Nhưng tất cả mọi thứ bọn họ có bây giờ đều khác xa so với lúc đó.

Cảnh Miên cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.

“Miên Miên.”

Bỗng nhiên người đàn ông nói: “Biết vì sao mang em đến đây không?”

Cảnh Miên kẽ run, suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu.

Anh Nhậm nói: “Bởi vì ở những nơi khác, không thể lộ liễu như thế này.”

Cảnh Miên mờ mịt chớp mắt, có lẽ bởi vì tư thế này nên cậu không rảnh để suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn có chút khó hiểu: “Cái gì lộ liễu?”

“…”

Nhậm Tinh Vãn chưa kịp mở miệng nói chuyện.

Thì đột nhiên Cảnh Miên nghe được một tiếng động như tiếng nổ.

Tiếng kia nặng nề, nhưng lại rất rõ ràng.

Quan trong nhất là… Hình như phát ra từ ngoài biển!

Cảnh Miên theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Trong nháy mắt đó, Cảnh Miên nhìn thấy ——

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, rải rác khắp mọi hướng, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ khu vực biển gần đó, phản chiếu ra ánh lửa nhỏ nhẹ nhàng, đốt cháy cả bầu trời đêm tối tăm và rộng lớn.

… Đó là một chấn động không thể diễn tả bằng lời.

Đồng thời phản chiếu ánh sáng rực rỡ và mênh mông lên đồng tử của Cảnh Miên.

Pháo hoa chấn động và khổng lồ như thế, lại không xuất hiện ở chợ đêm náo nhiệt hoặc tiệc mừng năm mới, mà lại bừng sáng và nở rộ trên bờ biển vắng vẻ và lãng mạn này, chỉ tồn tại vì hai người bọn họ.

Hoặc là…

Chỉ tồn tại vì Cảnh Miên.

Nhưng dường như Nhậm Tinh Vãn không tập trung vào pháo hoa.

“Anh đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Hơi nước dày đặc mà nặng nề bên môi người đàn ông, giọng nói hòa cùng tiếng pháo hoa trên bầu trời, đồng thời mang theo chút khàn khàn không thể nhận ra: “Nhưng khi anh thực sự làm điều này, anh vẫn sợ sẽ dọa đến em.”

Cảnh Miên miễn cưỡng lấy lại tinh thần trước sự hấp dẫn của pháo hoa, một lần nữa nhìn về phía anh Nhậm đang nói chuyện, vào giây phút đó, trái tim gần như ngừng đập.

Đồng tử từ từ co lại.

Bởi vì không biết từ khi nào trong tay người đàn ông xuất hiện một cái hộp nhỏ.

Nắp hộp được mở ra.

—— Có một chiếc nhẫn xinh đẹp lặng lẽ nằm bên trong.

Trong màn đêm đan xen với ánh sáng pháo hoa, chiếc nhẫn nhỏ bên trong lóe lên ánh sáng đẹp đẽ.

“Miên Miên.”

Anh Nhậm nói: “Kết hôn với anh nhé.”