Chương 24: Bây giờ mới thật sự là gặp mặt phụ huynh

Lúc này đây, Nhậm Tinh Vãn cũng không bỏ qua đề nghị của bà.

Mà thật sự vươn đũa, gắp cho Cảnh Miên một cái bánh ngọt mềm mại màu nhạt.

Cảnh Miên có hơi xấu hổ, vì thế ăn hết cái bánh ngọt đó.

Hoàn thành xong nhiệm vụ này, không quá vài giây, một món ăn nhỏ hình dạng đặc biệt khác lại được đặt vào trong đĩa, màu sắc trông rất ngon.

Cảnh Miên nhìn một chút, lại lấy đũa gắp ăn từng chút một.

Vì thế, món thứ ba lại nhanh chóng được đưa đến.

Cảnh Miên: “…”

Lần này Cảnh Miên quyết định không im lặng tiếp nhận nữa, nếu còn tiếp tục như thế, thì toàn bộ đồ ăn trên bàn đều sẽ phải vào bụng của cậu.

Vì thế cậu buông đũa xuống, khi những người khác không chú ý đến bọn họ, cậu nắm lấy tay của người đàn ông đang muốn tiếp tục.

Cảnh Miên nhỏ giọng nhắc nhở: “Đủ rồi, anh Nhậm.”

Cứ như vậy là được rồi, cần gì phải nghiêm túc như thế.

Nhưng mà, bàn tay của người đàn ông đang được nắm lấy bỗng nhiên bị đảo khách thành chủ.

Trái tim Cảnh Miên đột nhiên nhảy dựng lên, lông mi cũng run rẩy theo.

Dưới mép bàn, bàn tay của cậu định rút ra nhưng lại bị mười đầu ngón tay của người đàn ông kia đan vào nhau, lại bị nắm chặt.

Nhiệt độ xa lạ khiến trái tim người khác đập mạnh, cảm giác mạnh mẽ từ từ truyền dọc theo đầu ngón tay và lòng bàn tay khi tiếp xúc với nhau.

Cảnh Miên không biết làm sao, chỉ mím môi.

Anh Nhậm, có chuyện gì vậy?

“Bây giờ,” Người đàn ông mở miệng, nói: “Có quen thuộc hơn Cảnh Lạc chưa?”

“…”

Cảnh Miên đột nhiên hiểu ra, lúng túng trong nháy mắt.

Thì ra, vừa rồi người đàn ông nghe được lời mình và Cảnh Lạc nói, nói là bọn họ còn chưa nắm tay nhau… Thậm chí còn không giống câu nói kia của Cảnh Lạc.

Cho nên, hiện tại là cố ý.

Cảnh Miên rũ mắt, cảm thấy đuối lý.

Mặc dù bị lòng bàn tay của đối phương nắm chặt, còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

*

Một lát sau sau, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của người đàn ông.

“Muốn đi ra ngoài không?”

Cảnh Miên ngẩn ra, sau đó mới ý thức được ý bảo bọn họ rời khỏi bữa tiệc của anh Nhậm, vì thế nhỏ giọng nói: “Còn chưa kết thúc, như vậy có phải không tốt lắm không?”

Nhậm Tinh Vãn nói một câu “Không sao.”

Sau đó mang theo Cảnh Miên rời khỏi chỗ ngồi.

Cảnh Miên được dẫn lên cầu thang, cậu không quá quen thuộc với cấu trúc của khách sạn này, nhưng cậu vẫn muốn hỏi, nếu muốn đi ra ngoài thì không phải đi xuống cầu thang sao? Tại sao ngày càng đi lên cao vậy?

Nhưng rất nhanh, cậu đã hiểu được.

Anh Nhậm dẫn cậu đi lên sân thượng.

Bóng đêm bao phủ từng chút một, chỉ có gió nhẹ thổi qua, cũng không làm người khác cảm thấy rét lạnh.

Bọn họ đi đến bên lan can bảo vệ, nhìn từ góc độ này, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của thành phố Lâm.

Cảnh đêm long trọng xinh đẹp như thế, cảm nhận được làn gió mát mẻ thoải mái thích ý lướt qua khuôn mặt, đột nhiên Cảnh Miên cảm thấy dường như cảm giác không vui vừa rồi, vào giờ phút này đã tan thành mây khói.

Bọn họ không nói gì, cứ quan sát cảnh đêm của cả thành phố như thế, bỗng nhiên, người đàn ông nghiêng người, nhẹ giọng nói: “Có muốn gặp một người không?”

Dưới tình huống như vậy, rõ ràng việc trực tiếp rời khỏi bữa tiệc là không thực tế, nhưng người bọn họ muốn gặp, cũng đã xuất hiện ở trong buổi gặp mặt vừa rồi, Cảnh Miên nhất thời không thể tưởng được người mà anh Nhậm muốn gặp là ai.

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Một giây sau, người đàn ông lại lấy điện thoại của mình ra.

Cảnh miên: “?”

Cảnh Miên nhìn anh ấn vào một ứng dụng, dừng lại một chút, sau đó bấm dãy số kia.

Rất nhanh, trên màn hình hiện ra hình ảnh chờ đợi hồi âm, Cảnh Miên nhìn thấy cửa sổ nhỏ video, ý thức được ý tứ của người đàn ông… Hình như muốn nói chuyện video với một người.

“Miên Miên.” Anh Nhậm liếc mắt, nhẹ giọng nói: “Bây giờ mới thật sự là gặp phụ huynh.”

Không đợi Cảnh Miên hiểu được hàm ý của những lời đó.

Vừa dứt lời, rất nhanh trong màn hình xuất hiện một khuôn mặt của bà lão.

Cảnh Miên rõ ràng đã sửng sốt với hình ảnh có độ phân giải cao trong màn hình.

Đó là một bà lão tóc bạc phơ, dường như trên người mặc quần áo bệnh nhân, hơn nữa còn gầy quá mức, bối cảnh giống như đang ở mép giường, nhưng nụ cười của bà lại vô cùng từ ái, vẫy vẫy tay với video.

Cảnh Miên phản ứng lại, vội vàng vẫy vẫy tay đáp trả.

Nhậm Tinh Vãn thấp giọng nói: “Bà ngoại.”

Cuối cùng Cảnh Miên cũng hiểu.

Thì ra Nhậm Tinh Vãn nói gặp phụ huynh, là gặp bà ngoại qua gọi video.