Chương 25: Anh Nhậm tinh tế

Vì thế, Cảnh Miên lập tức trở nên nghiêm túc, đồng thời sinh ra một cảm giác lo lắng khó hiểu, cậu khẽ gật đầu với ống kính, giọng nói lễ phép và ngoan ngoãn, nói:

“Xin chào, bà.”

“Con là Cảnh Miên.”

“Con là Nhậm Tinh Vãn…”

Nói đến đây, Cảnh Miên lập tức bị kẹt.

Làm thế nào để giới thiệu bản thân với bà đây?

Nhậm Tinh Vãn có nhắc đến chuyện hai người bọn họ đã đi đăng ký kết hôn chưa?

Cũng biết bọn họ là loại quan hệ đó sao?

Nếu như biết, thì cậu nên giới thiệu bản thân với bà như thế nào?

Bà ơi, cháu là chồng của cháu bà à?

Cậu là… Đối tượng kết hôn nhỉ?

Dù nói như thế nào, cũng không khỏi xấu hổ lại kỳ quái.

Não của Cảnh Miên nhanh chóng chuyển động, CPU đã sắp cháy hỏng, trong đầṳ ѵút qua vô số xưng hô, hầu như không có một cái nào thích hợp.

Chế độ đồng tính có thể kết hôn mới được quốc gia phổ biến mấy năm nay, dần dần được nhân dân tán thành, nhưng rất nhiều người già vẫn không thể tiếp nhận được, dù sao, quan niệm truyền thống đi sâu vào tư tưởng, bỗng nhiên phải thay đổi trong lúc nhất thời cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Cảnh Miên có thể hiểu được.

Đang lúc nghẹn lời, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng của Nhậm tiên sinh.

“Người yêu.”

Nhậm Tinh Vãn bỗng nhiên nói.

“…”

Hô hấp của Cảnh Miên cứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Thấy bà lão trong màn hình có chút nghi ngờ nhìn mình, giống như đang chờ cậu nói chuyện, Cảnh Miên do dự một chút, cổ họng không tự giác mà lăn lộn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, giọng nói nhẹ nhàng trút ra từ trong miệng:

Cảnh Miên: “… Người yêu của anh ấy.”



Nói xong, Cảnh Miên không thể nào ức chế tiếng tim đập của mình, mặc dù nói sự thật, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải loại quan hệ đó.

Nhưng sau khi nói ra khỏi miệng, biểu tình của bà ngoại ở phía đối diện lại không có gì khác thường, mà chỉ gật gật đầu, nụ cười càng sâu.

Bà lại vẫy vẫy tay với Cảnh Miên. Cho dù cách một cái màn hình chàng trai vẫn có thể cảm nhận được sự hiền từ thân thiết này.

Cảnh Miên cũng cười với bà ngoại.

Bà lão bên kia bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đứa trẻ này tên là gì đấy?”

“…?”

Hình như Cảnh Miên nhớ, vừa rồi mình đã giới thiệu tên của mình cho bà rồi.

Nhưng Cảnh Miên vẫn lặp lại một lần, lần này nói chậm hơn rất nhiều, từng chữ rõ ràng.

Bà lão ở đối diện gật gật đầu.

Một lúc sau, bà lão đối diện đột nhiên hỏi: “Đứa bé xinh đẹp này tên là gì?”

“…??”

Lúc này đến lượt Cảnh Miên ngây người.

Lúc này, cậu nghe được người đàn ông ở bên tai giải thích cho cậu:

“Bệnh Alzheimer.”

Cảnh Miên vừa sửng sốt vừa giật mình.

Chẳng trách bà ngoại của Nhậm Tinh Vãn không xuất hiện ở bữa tiệc lần này, thì ra đã mắc bệnh, cho nên mới mặc quần áo bệnh nhân.

Đây có lẽ là người thân mà Nhậm tiên sinh để ý nhất.

Có lẽ trong buổi gặp mặt hôm nay, anh Nhậm muốn cho cậu gặp được người vẫn chưa xuất hiện, mà người đàn ông cũng đã dùng một cách khác, để cho cậu và bà ngoại dù có cách xa đến mấy, cũng có thể thấy được nhau thông qua màn hình.

Đây mới là…. Gặp phụ huynh thật sự.

Cuộc nói chuyện chỉ giằng co trong chốc lát, bà ngoại phải đi ăn cơm do hộ lý đút, vì thế, cuộc gọi video cũng kết thúc.

Cảnh Miên có lời muốn nói, lại không biết nói từ đâu.

Nhưng mà, mình chưa kịp mở miệng, đột nhiên người đàn ông đưa đến một ly đồ uống, bên trong có chất lỏng màu tím đậm, nhìn màu như siro dâu tằm.

Cảnh Miên có chút kinh ngạc nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Cậu đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở trong bữa tiệc, đồ ăn mà cậu chạm vào không nhiều lắm, mà nước này do tiểu Cảnh Lạc không thích vị chua ngọt nên lặng lẽ đưa cho anh trai.

Lúc đó Cảnh Miên tùy ý uống vài ngụm, lại phát hiện nước uống này rất ngon.

Không ngờ những chi tiết nhỏ này đều được anh Nhậm nhìn thấy.

*