Chương 26: “Anh trai nói thật ra anh không được.”

Cảnh Miên uống xong không lâu, không thể tránh khỏi đi WC.

Anh Nhậm trở lại bữa tiệc.

Người đàn ông chưa ngồi được bao lâu, một thân hình nho nhỏ đã chạy đến bên người Nhậm Tinh Vãn, cậu bé như giơ tay lên hết mức có thể… Sau đó chỉ chạm vào cánh tay của người đàn ông.

Nhậm Tinh Vãn: “…”

Anh liếc mắt.

Phát hiện là em trai cùng cha khác mẹ của Cảnh Miên, tên là Cảnh Lạc, vừa rồi khi ăn cơm, lực chú ý Cảnh Miên phân chia cho đứa bé mới bốn tuổi này rất nhiều.

Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, thậm chí có chút lạnh nhạt.

Nhưng mà, nhóc con nuốt nước miếng, tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có khó chịu, giờ phút này mang vẻ mặt kiêu ngạo nhìn người đàn ông, không biết muốn làm gì.

Khí thế của Nhậm Tinh Vãn quá mạnh mẽ, chỉ ngồi ở chỗ đó, không nói lời nào, lại giống như cái gì cũng nói, lông mi và đuôi lông mày thờ ơ, đều lộ ra một vẻ lạnh thấu xương khó có thể chạm vào.

Nhưng nhóc con không lùi bước.

Cảnh Lạc mở miệng: “Anh chính là Nhậm Tinh Vãn.”

“Người đã cướp anh trai của em.”

Nhậm Tinh Vãn duy trì tư thế ban đầu, đuôi lông mày cũng không nâng lên: “Ừ.”

Một chữ ngắn ngủi này quả thực còn có lực sát thương hơn so với thiên quân vạn mã.

Bị kẻ địch có thể nói là miệt thị thậm chí còn không thèm trả lời lại, Cảnh Lạc đỏ mặt, nhóc con mím môi dưới, quyết đoán ra đại chiêu:

“Anh trai em nói anh nói bậy, anh trai không thích anh.”

Quả nhiên.

Lúc này đã thành công thu hút ánh mắt của đối phương.

Nhậm Tinh Vãn nhướng mày: “Nói bậy?”

“Đúng!” Cảnh Lạc nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định thả quả bom này bên tai kẻ địch, rất hiệu quả.

Cậu bé leo lên ghế dựa, ghé vào tai Nhậm Tinh Vãn nói:

“Anh trai đã lén nói với em rồi.”



“Anh trai nói thật ra anh không được.”

*

Cảnh Miên ôm Cảnh Lạc rời khỏi nhà hàng.

Cảnh Lạc đã ngủ, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của Cảnh Miên, nghiêng đầu dán vào cổ của chàng trai, ngủ rất say sưa.

Cảnh Miên nhìn gương mặt ngủ say đến ửng đỏ của nhóc con, nhịn không được cúi đầu, hôn một cái lên thái dương của Cảnh Lạc.

Vừa quay đầu đã phát hiện không biết ánh mắt của anh Nhậm đã nhìn qua từ lúc nào.

Trùng hợp nhìn thấy cảnh này.

Cảnh Miên: “…”

Không biết tại sao, đột nhiên cậu nhớ đến lời mà Nhậm Tinh Vãn vừa nói, sau khi bọn họ nắm tay, sẽ thân thuộc hơn Cảnh Lạc một chút.

Nếu vậy hiện tại có phải đại biểu cho tiến độ của hai người… Lại rớt lại phía sau hay không?

Không hiểu sao Cảnh Miên lại cảm thấy gáy tê dại.

…Cũng may, anh Nhậm luôn luôn lạnh lùng cấm dục, có lẽ sẽ không muốn đuổi theo ‘loại tiến độ này’.

Đối tượng kết hôn chớp nhoáng không đủ trưởng thành… Có thể anh Nhậm chưa từng nói, nhưng Cảnh Miên lại có thể hiểu được tâm tình của đối phương.

Đây là một cuộc hôn nhân thương mại như trên mặt chữ, quan hệ trúc mã khiến cho cuộc hôn nhân này trở nên hợp lý hóa, nhưng không cách nào thay đổi sự thật rằng cả hai người không thể giống như đại đa số người yêu khác, quen biết bình thường, yêu đương cuồng nhiệt, kết hôn sinh con.

Tất cả những gì họ có chỉ có thể là thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm trong hôn nhân.

Hơn nữa không biết có phải áo giác của Cảnh Miên hay không, từ khi anh từ nhà vệ sinh trở lại phòng bao, hình như vẻ mặt của Nhậm Tinh Vãn... có chút khác thường?

Nhưng Cảnh Miên lại không thể nói khác thường ở chỗ nào, giống như là ẩn nhẫn, vừa tức giận vừa buồn cười. Tuy bình thường anh Nhậm không nói nhiều, nhưng dường như người đàn ông nửa sau bữa tiệc… im lặng lạ thường?

Cảnh Miên cảm thấy có thể do Nhậm Tinh Vãn chưa ăn no, hoặc là bởi vì phải ứng phó với cha Cảnh và mẹ kế nên không ăn cơm, cho nên lạnh lẽo?

Vì thế, để bồi thường cho Nhậm Tinh Vãn, Cảnh Miên gắp cho người đàn ông một cái đùi gà thật lớn, còn múc thêm một chén canh, đặt ở bên cạnh đùi gà.

*

Sau khi hai bên tạm biệt.

Cảnh Miên ôm tiểu Cảnh Lạc ngồi vào ghế sau, không khí cuối thu xâm nhập vào cửa sổ xe, khi chàng trai hít thở, sẽ có sương mù nhàn nhạt lượn lờ, sau đó biến mất.

Cơn gió ấm dần dần tràn ngập trong xe, nhưng thân hình hơi căng thẳng của Cảnh Miên lại không thả lỏng.

“Ba và ba mẹ Nhậm đã quyết định tiệc đính hôn của con và Nhậm Tinh Vãn rồi.”

Lúc xe chạy, bỗng nhiên Cảnh Quốc Chấn trầm giọng nói một câu như vậy.

Suy nghĩ của Cảnh Miên khựng lại.

Cậu chưa từng nói với ba Cảnh và mẹ kế, chuyện cậu và anh Nhậm đã lén lút đi đăng ký kết hôn, cho nên, ở trong mắt hai người đó, cậu và Nhậm Tinh Vãn chỉ là hai người xa lạ từng gặp nhau một lần.

Khi đó Cảnh Miên cũng có đề cập qua, cậu và anh Nhậm… Có lẽ sẽ không có tương lai.

Những lời nói này rõ ràng mang tính phản kháng, nhưng đối với cuộc hôn nhân này lại quá mức nhỏ bé, cho nên cũng bị mọi người nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng dù vậy, chỉ bởi vì ba mẹ Nhậm “Rất hài lòng” với cậu, cuộc hôn nhân này cũng sẽ mang lại lợi ích to lớn cho việc làm ăn của hai nhà, vì vậy, Cảnh Miên bị bắt kết hôn nhanh, rồi được thông báo về tiệc đính hôn sắp tới thậm chí còn chưa hỏi qua ý muốn của đương sự.

Bị giao dịch như hàng hóa hoặc tiền bạc.

Cảnh Miên trầm mặc.

Cảm giác ớn lạnh vừa mới tiêu tan vẫn còn đọng lại, xâm nhập vào từng đầu ngón tay, cảm giác lạnh lẽo và cay đắng đan xen nhau, Cảnh Miên nhất thời không diễn tả được cảm giác của mình là gì.

Dù sao, thói quen vâng lời được hình thành một cách vô thức, đến khi nhận ra, cũng đã trải qua rất nhiều năm trong trạng thái vô tri vô giác.

Ma xui quỷ khiến, Cảnh Miên mở miệng: “Nếu…con không thích anh Nhậm thì sao?”

Cảnh Quốc Chấn sửng sốt, như thể ông đã nghe được một vấn đề hoang đường khó hiểu nào đó, ông nhíu mày, quát lớn: “Con trai nhà họ Nhậm còn không lọt vào mắt của con? Con luôn luôn cao ngạo như vậy, chẳng lẽ lại phải tìm cho con một Thiên Tiên để kết hôn?”

Lời nói này rõ ràng quá nghiêm túc, một lần nữa làm cho nhiệt độ trong xe hạ xuống mức đóng băng.

Bỗng nhiên Cảnh Miên nhớ đến, hình như anh Nhậm cũng từng nói qua những lời như vậy với trẻ con.

Bây giờ xem ra, cậu đã nghe điều này không chỉ một lần.

Lý Kiều thở dài, quay đầu lại từ ghế phụ, dịu dàng cười cười. “Tiểu Miên, có phải con trai của nhà họ Nhậm trông quá hung dữ, dọa con sợ phải không?”

“Đừng lo lắng, kiểu người như cậu Nhậm, thoạt nhìn chính là mặt lạnh tim nóng, chờ đến khi quen thân, tự nhiên sẽ đối xử tốt với con.” Lý Kiều nói: “Miên Miên của chúng ta xinh đẹp như thế, giống như mẹ con vậy, phải là người có tiêu chuẩn cao thế nào mới không thích Miên Miên chứ?”

Khi nhắc đến “mẹ”, quả nhiên, Lý Kiều nhìn thấy sắc mặt của chàng trai xinh đẹp trắng nõn ngồi ở phía sau, đã có sự thay đổi.



【 Tác giả có chuyện muốn nói 】

Cảnh Miên: Lạc Lạc, có em là của may mắn của anh orz