Chương 41: Không thể chịu nổi

Những hạt tuyết rơi từ bầu trời đêm vô tận, chỗ đỗ chiếc xe vừa hay ở ngay bên lề đường, bóng đêm đang giăng kín, tầm nhìn cũng theo đó mà bị hạn chế, trong lúc thất thần, có loại ảo giác như nhìn không thấy điểm cuối.

Cảnh Miên cảm giác hô hấp của mình đều bị rút cạn.

Thậm chí phản ứng đầu tiên của cậu còn cảm thấy mình có chút may mắn và mong chờ, cho rằng Nhậm tiên sinh có ý định sẽ hôn lên má, trán… Toàn bộ, so với tình huống bây giờ còn thuần khiết hơn nhiều.

Mà lúc này đây, Cảnh Miên thừa nhận, cậu đã hơi lúng túng.

Cậu nhận thấy được, Nhậm tiên sinh thực sự nghiêm túc, anh ấy muốn hôn cậu.

Trong khi trái tim của cậu đang đập loạn nhịp, người đàn ông không nhận được câu trả lời, anh hỏi lại lần nữa: "Anh có thể hôn em chứ?"

Cảnh Miên mím môi, mặt bỗng chốc trở nên nóng bỏng:

“Vâng, Vâng ạ.”

Dẫu sao, hiện tại bọn họ đã là một cặp đôi phu phu được chứng nhận hợp pháp, hôn nhau chỉ là điều chính đáng, cũng là hiện tượng tự nhiên.

Chỉ là Cảnh Miên không nghĩ tới, Nhậm tiên sinh dĩ nhiên cũng sẽ có loại nhu cầu này đối với cậu.

“……”

Cảnh Miên nhớ rõ, Nhậm Tinh Vãn là người chủ động.

Đường phố trong ngày tuyết đầu mùa rất tĩnh mịch yên lặng, mỗi một âm thanh đều bị phóng đại đến vô hạn, Cảnh Miên nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông giẫm lên nền tuyết mỏng và mặt đất, trầm mà chậm rãi, đang tới gần cậu.

Thanh âm không lớn, nhưng nó như đâm thẳng vào tim của cậu.

Dưới chân cậu có chút cứng đờ.

Hơi thở của Cảnh Miên hơi hỗn loạn, hơn nữa hai má trở nên nóng bỏng, suy nghĩ như bị đứt đoạn thành từng mảnh, cho dù là đón ý nghênh hợp hay là chạy trốn, vào giờ khắc này, Cảnh Miên đã quên mất phải làm ra bất kỳ phản ứng hay động tác nào.

“Cái kia......”

Cảnh Miên vừa định mở miệng, nhưng cậu lại có cảm giác như eo mình được người nào đó vòng qua ôm chặt.

Ngay sau đó, lòng bàn tay bị siết chặt.

Cảnh Miên bị kéo dán sát vào lòng Nhậm tiên sinh.

Tim Cảnh Miên không ngừng nhảy loạn, đầu ngón tay run rẩy: "... Ưʍ......!”

Người đàn ông đã cúi đầu, dán chặt vào đôi môi cậu.

Một loại cảm giác xâm lược hoàn toàn xa lạ ập tới.

Đối phương giống như đang muốn làm cho cậu không thể nào tránh né được, ngay cả đường viền môi cũng dán sát đến hoàn mỹ, không hề có một khe hở nào, những tia lửa nhỏ bé từ sau lưng vì bị ôm chặt mà lan tràn ra, vứt bỏ hôn ước gia tộc, bọn họ thật giống như là một đôi trời sinh.

Cảnh Miên cảm nhận được, bàn tay của đối phương đang nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay.

Bọn họ theo đó đan mười ngón tay vào nhau.

“……”

Mặc dù bọn họ đã từng len lén nắm tay trong bữa tiệc, nhưng hiển nhiên đó vẫn là xúc cảm xa lạ, khiến lông mi Cảnh Miên khẽ run rẩy.

Nhưng duy nhất chỉ có mùi vị, nó là mùi hương ở trên người anh trai mà cậu quen thuộc nhất.

Cảnh Miên đã cảm nhận được điểm này.

Mặt cậu đã đỏ bừng lên hết rồi.

Giống như cậu đang hôn môi người anh trai mà cậu từng quen thuộc và ỷ lại nhất trong mười mấy năm qua vậy.

Vốn dĩ lúc đầu chỉ là tình cảm trúc mã thuần khiết không có lấy một tia tạp chất. Nhưng đến bây giờ, hai người họ đều đã trưởng thành, sau khi kết hôn theo hôn ước, bản chất của mối quan hệ đã hoàn toàn thay đổi, không hiểu vì sao lại sinh ra một cảm giác cấm kỵ khó có thể hình dung.

Cảnh Miên ý thức được sự thật này, sống lưng của cậu bất giác cảm thấy tê dại.

Có lẽ có những mảnh bông tuyết nhỏ rơi trên vai Nhậm tiên sinh, chậm chạp chưa tan, nhưng Cảnh Miên cũng đã không còn sức lực để suy nghĩ tới chuyện khác nữa.

Đầu cậu như đã bị đóng băng hết vậy, cậu không biết mình đang làm gì, cũng không biết Nhậm tiên sinh đang làm gì với cậu.

Ánh sáng thì lúc sáng lúc tối.

Ánh đèn xe xen kẽ với bóng đêm, một nửa chiếu sáng tóc của người đàn ông, một nửa khác chiếu sáng làm sống mũi cậu thêm sâu hơn.

Hơi thở ấm áp đánh úp tới, làm cho người khác mặt đỏ tim đập loạn.

Tất cả những cảm quan cậu có thể nghe được và có thể cảm nhận được, đều là Nhậm Tinh Vãn.

Cảnh Miên không biết mình đã bị hôn như vậy trong bao lâu, lâu đến mức cậu không thể kiên trì được nữa, sắc đỏ đã lan tràn từ sau gáy lên đến chóp tai.

Cậu miễn cưỡng giơ tay, đẩy cánh tay của Nhậm tiên sinh, lại phát hiện sức lực rất nhỏ, ước chừng chỉ bằng không.

Cảnh Miên: "......”

Chẳng biết từ lúc nào, lưng của cậu đã tựa vào một bên thành xe, gần như không để lại khe hở nào, mà người đàn ông đang cúi người, ôm lấy eo của cậu, ấn cậu lên một bên cửa sổ xe.