Chương 42: Hôn

Vây cậu ở một góc nhỏ hẹp, mà hôn cậu.

Cảnh Miên cảm giác trái tim cậu lúc này như muốn nổ tung.

Không ai có thể chống cự được nụ hôn như vậy, huống chi đây còn là nụ hôn đầu tiên.

Mà ngay cả khi nào bọn họ tách ra cậu vẫn mơ màng không biết.

Món quà sinh nhật nho nhỏ, vào thời khắc này lại đột nhiên kết thúc.

"Trở lại xe chứ?" người đàn ông hỏi.

Cảnh Miên gật đầu.

Không biết như thế nào, Cảnh Miên cảm giác chân mình có chút mềm nhũn, lại được người đàn ông túm lấy. Nhưng ít nhất nó cũng cách cửa xe rất gần, không cần đi bộ, chỉ cần duy trì tư thế đứng là được rồi.

Chỉ là khi cậu mới vừa vươn tay, kéo cửa xe ra, cậu ta phát hiện cánh cửa vẫn không nhúc nhích tí nào.

Cảnh Miên: "...?”

Động tác vốn bình thường chỉ cần nhẹ nhàng không cần tốn sức là đã có thể mở ra, bỗng nhiên nó lại trở nên khó có thể vượt qua.

Mắt thấy Nhậm tiên sinh đã lên xe, Cảnh Miên dừng lại, nhìn vào đôi tay của mình, trầm mặc một lúc, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lần này, cậu đã cố gắng dùng sức hơn chút, cuối cùng cửa xe đã mở ra.

Ngồi lên ghế lái phụ, chiếc xe di chuyển một cách chậm rãi.

Sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Miên kinh ngạc âm thầm đưa tay xuống bóp chân mình.

Thế mà cậu bị hôn đến mức cả người mềm nhũn ra, không thể dùng được sức, Cảnh Miên bỗng nhiên cảm thấy, cậu đã sống hai mươi năm nay một cách uổng phí.

Trên đoạn đường ngắn ngủi đi về nhà, chân hơi mềm đã khôi phục phần lớn sức lực, chỉ là nhịp tim đập loạn vẫn khó có thể bình ổn trở lại.

Cảnh Miên nghĩ:

Nhậm tiên sinh vì sao bỗng nhiên lại đề nghị muốn hôn cậu nhỉ?

Có lẽ là do nhậm tiên sinh đã cấm dục quá lâu, mà trùng hợp vào lúc này, cậu vừa hay lại xuất hiện, trở thành đối tượng kết hôn theo thỏa thuận của anh ấy. Sau buổi sinh nhật lần này, rốt cục cũng không nhịn được nữa?

Cảnh Miên nhớ rõ, lúc trước Nhậm tiên sinh còn chê cậu là một đứa trẻ, không đủ trưởng thành.

Nghĩ lại thì có chút đau lòng, có lẽ cho dù có thay đổi đối tượng, Nhậm tiên sinh rất có thể vẫn như thế, cậu chỉ tình cờ đến đúng thời điểm mà thôi, xuất hiện tại hiện trường sự việc do sai lầm.

Cảnh Miên âm thầm thở dài.

Có loại cảm giác như một con thỏ đi ra ngoài dạo chơi một vòng... Bị thợ săn bắt được, thợ săn mang nó về nhà, nhưng không phải để hấp chín và ăn thịt, mà là đặt ở trên thớt. Sau đó, bị cắn nhẹ lỗ tai cùng móng vuốt đệm thịt, lông đều cho liếʍ đến ướt sũng, chật vật không chịu nổi.

Người thợ săn nói: "Tôi ăn xong rồi!"

Sau đó thỏ con bị ném vào trong rừng rậm, nơm nớp lo sợ chạy trốn, lông đều rối hết cả lên, khiến những con thỏ khác đều sợ ngây người, nhao nhao vây xem.

Mặc dù không chút tổn thương, nhưng tâm trí lại bị tổn thương nặng nề.

Phải hình dung như thế nào đây......Giống như sự khuất nhục khi bị người thợ săn lợi dụng, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm ơn đối phương vì đã thực sự không ăn thịt mình.

Cái loại cảm giác mâu thuẫn chết tiệt này.

Bất quá, Cảnh Miên suy nghĩ cũng rất thoáng.

Trước khi đặt ra thỏa thuận hôn nhân, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, dù sao đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân gia tộc, cậu và Nhậm tiên sinh mỗi người đều thực hiện nghĩa vụ trong hôn nhân, tình cảm hay thứ gì đó... Hoàn toàn không thể nghĩ đến.

Cảnh Miên đi theo Nhậm Tinh Vãn, rẽ trái, rẽ phải, lại đi qua một khúc cua nhỏ cuối cùng, sau đó bọn họ liền tới nhà của người đàn ông.

Cảnh Miên vốn muốn nghiêm túc ghi nhớ số nhà hoặc là tòa nhà thứ mấy, để tránh sau này đi ra ngoài mua thức ăn đi lạc đường, ít nhất còn có thể hỏi đường các hộ gia đình khác cùng sống trong khu.

Bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi, chỗ ở này cũng không khó tìm, Cảnh Miên có thể mơ hồ phán đoán đây là một biệt thự đôi tầng hai, nằm ở khu vực rất tốt, cách rất gần với chợ sáng thực phẩm tươi sống vừa rồi mới đi qua, rất thuận tiện, nhưng lại không ồn ào.

Không có vật chướng ngại vật, vào ban ngày nhất định ánh mặt trời sẽ rất dồi dào, phong cảnh hợp lòng người, có sân vườn độc lập, đó là nơi ở riêng tư khá là lý tưởng.

Chả trách Cảnh Miên đã nghe nói rằng, có rất nhiều minh tinh cũng là căn hộ tại tiểu khu cao cấp này.

Nghĩ đến đây, Cảnh Miên bỗng nhiên nghẹn ngào.

Bản thân Nhậm Tinh Vãn cũng là một ngôi sao.

Thời gian tiếp xúc với đàn ông có hạn, có đôi khi Cảnh Miên sẽ thỉnh thoảng quên mất, sự thật ông xã nhà mình là đại lão trong giới, dù sao hiểu biết của cậu đối với cuộc sống của Nhậm tiên sinh quá ít mà.

Rất nhanh, người đàn ông dùng chìa khóa mở cửa cổng căn biệt thự.

Đồng thời nói với Cảnh Miên: "Chính là chiếc vừa đưa cho em.”

Cảnh Miên gật gật đầu.

Cậu ấy chú ý tới kỳ thật còn có thể dùng quẹt thẻ, nhưng thẻ cửa phỏng chừng phải ngày mai mới có thể lấy được, mà hiện tại, là Nhậm tiên sinh đang đặc biệt cố ý thực hiện cho cậu xem.