Chương 43

Đi theo Nhậm Tinh Vãn tiến vào sân nhà, con đường rải đá sạch sẽ trong suốt, vết tuyết đọng trên lối đi đã tan chảy, làm con đường nhỏ thêm nổi bật bóng loáng tinh xảo.

Mà hai bên đều là thảm cây cối hoa cỏ, mặc dù mấy ngày gần đây nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, nhưng tựa hồ cây cối ở đây vẫn được người chăm sóc cẩn thận qua, cũng không hề rậm rạp, ngược lại cậu cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Ở một bên của biệt thự, có một gốc cây nhỏ cao ngất, rễ cây đã có dấu hiệu tráng kiện, mà cành lá cũng có xu thế có thể cao so với lầu hai.

Môi trường thoải mái như vậy, đây quả thực chính là căn phòng tình yêu trong mơ.

Cảnh Miên có chút bất ngờ, chỉ là nhìn nó như vậy, đều cảm thấy tâm tình thoải mái hẳn lên.

Rất nhanh, hai người đi tới trước cửa biệt thự.

Người đàn ông rũ mắt, đầu ngón tay nghịch ngợm trên mặt khóa cửa vài cái, các đốt ngón tay thon dài.

Sau đó nhường chỗ cho cậu, ra hiệu bảo Cảnh Miên: "Nhấn một cái.”

Cảnh Miên ngoan ngoãn vươn ngón trỏ, ấn một cái lên ánh sáng màu xanh lam.

Rất nhanh, âm thanh máy móc thông báo: "Vân tay đã nhập vào.”

Thì ra là thế.

Như vậy, sau này cậu cũng có thể dùng vân tay của mình để mở cửa nhà Nhậm tiên sinh... À Không, giờ thì là nhà của bọn họ."

Có loại cảm giác cậu đã trở thành chủ nhân của gia đình này vậy.

Trong lòng Cảnh Miên dâng lên loại cảm xúc khó hiểu, giống như ấm áp, lại có chút trịnh trọng.

Chỉ là, khi Cảnh Miên đang lâm vào trầm tư, theo thói quen của mình cậu liếʍ môi dưới, khác hẳn so với cảm giác khô ráo ngày thường, lần này lại có chút ướŧ áŧ.

Tựa hồ như cậu chợt nhận ra điều gì đó, mặt của Cảnh Miên lại nóng bừng lên.

Nhậm Tinh Vãn nói: "Nếu như dấu vân tay mất hiệu lực, có thể liên hệ với quản lý tòa nhà, hoặc có thể nhập mật mã ở bên dưới.”

Cảnh Miên gật đầu, hỏi: "Mật mã là bao nhiêu ạ?”

Nhậm tiên sinh tựa hồ như trầm mặc một chút.

Sau đó nói: "020423.”

Cảnh Miên: "......”

Sao nó lại có chút quen thuộc và thuận miệng đến như vậy, hơn nữa còn trùng khớp với thẻ ngân hàng cùng với một loạt mật mã phần mềm thanh toán của cậu.

Đó là... ngày sinh nhật của cậu?

Cảnh Miên có chút kinh ngạc, vì vậy thuận miệng hỏi một câu: "Nhậm tiên sinh... có phải là mới sửa lại mật mã à?”

Nhậm Tinh Vãn nói: "Không phải.”

Cảnh Miên: "...?”

Không đợi Cảnh Miên kịp nói chuyện, Nhậm Tinh Vãn dường như trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Chúng ta bây giờ đã là bạn đời đã có giấy chứng nhận.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, im lặng một lúc, rồi nói tiếp: "Cho nên chúng ta là người yêu hợp pháp, đúng không?"

Câu hỏi này có phần chính thức, vả lại không có nguyên do, thậm chí còn nhấn mạnh một cách khó hiểu cái này tầm quan trọng của tính ‘hợp pháp’, khiến cho chàng trai trẻ có chút kinh ngạc, đồng thời có phần ngu ngơ không hiểu là chuyện gì.

Cảnh Miên không hiểu tại sao, nhưng vẫn che giấu sự kinh ngạc của mình, cậu gật đầu: "À... đúng, hợp pháp.”

Nhậm Tinh Vãn nói:

“Vậy em còn gọi anh là tiên sinh, có phải là có chút không thích hợp đúng hay không?”

Đã là một đôi phu phu hợp pháp, gọi anh là tiên sinh có phải không thích hợp lắm hay không?

Cảnh Miên nghĩ:

Đương nhiên... không thích hợp!

Nhưng không có cách xưng hô khác phù hợp hơn, có lẽ cho dù cậu có nghĩ tới, cũng không dám gọi.

Cảnh Miên có chút nghẹn lời.

Đồng thời, cậu cũng không dự liệu tới, cái đề tài này lại bị chuyển tới chỗ không ngờ đến thế này.

Ở một bên thùng hành lý được xếp chồng lên nhau, tầm mắt đối diện với Nhậm tiên sinh, đối phương không chút né tránh tầm mắt, dường như đang chờ câu trả lời từ cậu.

Đầu Cảnh Miên nhanh chóng xoay vòng vòng, cậu có chút do dự, nói như kiểu dò hỏi:

"Có cần gọi anh là Ông Xã không?"

Nhậm Tinh Vãn: "......”

Nhậm tiên sinh rơi vào trầm mặc hiếm thấy.

Lúc nói điều này, vẻ mặt của Cảnh Miên cũng không hề giảo hoạt hay là nũng nịu, mà lại thực sự nghiêm túc, cùng với Nhậm tiên sinh thảo luận vấn đề này một cách ngoan ngoãn và phối hợp.

Sau một hồi im lặng, đối phương ho nhẹ một tiếng.

Trong lúc lơ đãng, giọng nói trầm thấp kia hơi khàn khàn không thể nhận ra: nói "...Cái gì?”

Không biết có phải là ảo giác của Cảnh Miên hay không,

Cậu nhận thấy sự thay đổi trong bầu không khí.

Nhiệt độ trong bầu không khí vừa rồi còn không dễ dàng hạ xuống, tựa hồ lại một lần nữa lặng lẽ trỗi dậy.

Yết hầu của Cảnh Miên khẽ lăn lộn, ý thức được như cậu đã nói lời gì đó ghê gớm, cậu cố áp chế nhịp tim, lúng túng dời đề tài, hỏi:

“Vậy ở trước mặt người ngoài, có thể gọi anh là anh Nhậm không?”

Nhậm Tinh Vãn mím môi, ánh mắt dừng lại: "Có thể.”

Sau đó còn nói: "Không thể gọi là "Tiên sinh".

“……”

Cảnh Miên lúng túng.

Đối mặt với người đàn ông rõ ràng cao hơn cậu một tuổi, Cảnh Miên theo thói quen muốn dùng kính ngữ, nhất thời bị uốn nắn, còn có chút không quen.

Nhưng vẫn gật đầu: "Được.”