Chương 6: Ừ, vị hôn phu

Nhưng mà… Tại sao lại ngồi đối diện cậu?

Cảnh Miên im lặng vài giây, giống như lúc trước muốn nói lại thôi, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, cậu nhẹ nhàng mở miệng: “Ngài là… Nhậm Từ Miên sao?”

Những lời này vừa hỏi ra khỏi miệng, rõ ràng Cảnh Miên cảm giác được, ánh mắt của người đàn ông đối diện dừng lại, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt hơi khác thường thoáng chốc biến mất.

Cảnh Miên nghĩ có lẽ mình đã đoán đúng rồi.

Ngay cả Cảnh Miên là người ngoài giới quanh năm không chú ý đến điện ảnh và truyền hình hoặc giới giải trí, màn hình lớn trên đường, áp phích ở trạm xe, cái tên thường xuyên xuất hiện ở hot search… Nhưng mấy năm nay, hình như không ai không biết Nhậm Từ Miên.

Tác phẩm không nhiều lắm, mà bối cảnh và gia thế lại thần bí gây nhiều tranh cãi, nhưng địa vị lại rất vững chắc, vả lại không thể thay thế được, hoàn toàn xứng đáng với danh đại lão ở trong giới.

Cảnh Miện nhịn sự kinh ngạc xuống, cậu nghĩ, cảm giác quen thuộc và khó hiểu vừa rồi có lẽ là bởi vì điều này.

Chỉ là, cậu luôn cảm thấy giới minh tinh này quá mức xa xôi, chính mình cũng không chắc chắn, cho nên không dám nhận thôi.

“Đúng vậy.”

Người đàn ông không phủ nhận.

Lúc này nhân viên phục vụ xuất hiện bên cạnh bàn, đúng lúc rót trà cho hai người.

Cảnh Miên ôm lấy chén trà, hơi ấm từng chút một lan đến lòng bàn tay và đầu ngón tay, cậu nghĩ, phản ứng hiện tại của mình chắc chắn chuẩn bình tĩnh như sách giáo khoa.

Nếu đổi lại là bất kỳ fan nào của Nhậm Từ Miên, thậm chí là người qua đường, thì hiện tại nhà hàng đã bị cuồng loạn cuốn đi, kích động đến lật tung nóc nhà.

Dù sao, đây cũng là Nhậm Từ Miên.

“Cậu đang chờ ai à?”

Không đợi Cảnh Miên bắt chuyện, Nhậm tiên sinh lại đột nhiên hỏi một câu như vậy. Giọng nam trầm thấp từ tính, làm cho người khác không nghe ra cảm xúc gì.

Yết hầu của chàng trai giật giật, thành thật trả lời: “Tôi…Vị hôn phu của tôi.”

Giọng của Cảnh Miên luôn nhẹ nhàng và mềm mại, lúc nói ra những lời này, hình như ngay cả cậu cũng không ý thức được, mấy chữ đó có chút mập mờ, bị cậu nghiêm túc nói ra trong lúc lơ đãng, lại có một tia khiến người khác không thỏa mãn, cùng với có chút ấm áp.

Giống như mang theo móng vuốt và đệm thịt mềm mại, nhẹ nhàng gãi qua trái tim.

Cổ họng Nhậm tiên sinh siết chặt.

Sắc mặt không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai lại tối đi một chút.

Người đàn ông hỏi: “Quen nhau lâu chưa?”

Từ khoảng cách này, dường như Cảnh Miên có thể mơ hồ ngửi được mùi hương trên người đối phương, nhạt mà thơm, quen thuộc đến khó hiểu, lại làm cho người khác cảm thấy an tâm.

Cảnh Miên lắc đầu: “Còn chưa quen nhau, thật ra đã hơn mười năm không gặp, cuối cùng hôm nay cũng gặp lại.”

“Kết hôn với một người mười năm không gặp.” Nhậm tiên sinh im lặng vài giây, thu hồi ánh mắt, sau đó lại chậm rãi dừng trên người Cảnh Miên, tiếng hít thở nhẹ giống như tiếng thở dài, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở: “Cậu thích anh ấy không?”

“…”

Đây là câu hỏi dành cho Cảnh Miên.

Hình như Nhậm tiên sinh còn hỏi nhiều hơn dự kiến, thậm chí còn nói đến vấn đề tình cảm, Cảnh Miên nghĩ, tuy minh tinh nhìn qua thì lạnh lùng và ít nói, trên thực tế cũng là một người thích náo nhiệt, hóng chuyện.

Cảnh Miên có chút đau đầu, vì vậy do dự trả lời: “À, khi còn bé tôi đã thích dính lấy anh ấy, anh ấy rất xinh đẹp, tính cách cũng dịu dàng.”

“Ca ca xinh đẹp như thế, cho dù đã qua nhiều năm, chắc hẳn tôi vẫn có thể thích.” Cảnh Miên thành thật và khách quan phân tích.

“…”

Không biết vì sao, người đàn ông lại rơi vào im lặng.

Trong chốc lát, bầu không khí lại yên lặng, có lẽ là bởi vì nhà hàng không có khách khác, có vẻ có chút yên tĩnh.

“Nhậm tiên sinh đang đợi ai vậy?”

Cảnh Miên tận lực tránh né tẻ nhạt, ném đề tài này trở lại: “Cũng là người yêu của ngài sao?”

“Ừ.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, đôi đồng tử nhạt giống như thờ ơ liếc nhìn, ngón trỏ gõ nhẹ lên mép bàn, chậm rãi mở miệng: “Vị hôn phu.”