Chương 9: Chắc anh sẽ rất thất vọng nhỉ?

Khuôn mặt Cảnh Miên hiện vẻ kinh ngạc.

Mặc dù không hiểu rõ ý của Nhậm tiên sinh, nhưng Cảnh Miên vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu đối phương đã đồng ý thì tất nhiên sẽ không tính.”

Nhậm tiên sinh không nói gì, lông mi hơi rũ một chút, dường như rơi vào suy tư.

Cảnh Miên do dự mấy giây, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng:

“Tại sao Nhậm tiên sinh… Lại muốn kết hôn?”

Cảnh Miên nghĩ, với địa vị và giá trị con người khủng bố của Nhậm Từ Miên, nếu thân phận đã đạt đến mức độ này, đa số các minh tinh sẽ không sốt ruột chọn việc kết hôn.

Cũng có thể là liên hôn gia tộc.

Huống hồ, với địa vị và thế lực của nhà họ Cảnh, hôn sự với nhà họ Nhậm đã được coi là trèo cao.

Nhậm tiên sinh do dự nói ra: “Chúng ta đã quen biết từ khi còn nhỏ.”

Yết hầu Cảnh Miên khẽ chuyển động.

Người đàn ông nói tiếp: “Ngoài ra, còn chiều cao, vóc dáng, bối cảnh gia đình, cho đến tuổi tác, tính cách.”

“Tất cả các phương diện đều rất thích hợp.”

Cảnh Miên: “…”

Đúng là như thế thật.

Sự chênh lệch về chiều cao, dáng người, độ tuổi, hai gia đình đều làm kinh doanh, ngay cả trong gia đình cũng có một thành viên là mẹ kế.

Còn phương diện tính cách phù hợp… Có lẽ đã qua thời gian hiệu lực, còn phải đợi kiểm tra.

Câu trả lời này mới đầy đủ chính thức.

Nhậm tiên sinh không nhịn được bật cười.

Có vẻ Nhậm tiên sinh không hay cười lắm, nghĩ lại, ở chung lâu như vậy, lần cuối cùng thấy đối phương khẽ mỉm cười chính là lúc cậu gọi nhầm điện thoại.

Nhưng rất nhanh đã biến mất.

“Kem sắp chảy rồi.”

Nhậm tiên sinh đột nhiên nói.

Cảnh Miên ngẩn ra, không kịp phản ứng lại: “Hả…?”

Mặc dù Nhậm tiên sinh rất ít nói, nhưng vẫn hỏi gì đáp nấy, lặp lại thêm một lần nữa: “Kem sắp chảy rồi.”

Cảnh Miên giật mình.

Nhậm tiên sinh lại hỏi: “Không thích ăn à?”

“Không phải.” Cảnh Miên thoáng nuốt nước miếng nói: “Rất thích.”

Đó là lời nói thật.

Không phải tại vì đang nói chuyện với Nhậm tiên sinh ư, chẳng lẽ cứ vô tư ăn mà không biết xấu hổ.

Cuối cùng Cảnh Miên cũng có cơ hội, im lặng duỗi tay, dùng chiếc thìa nhỏ lấy một chút việt quất trên kem.

Nước sốt chua ngọt tràn ngập trong miệng, quyện thêm một chút kem hương vani mát lạnh kí©h thí©ɧ vị giác, Cảnh Miên thầm nghĩ, không ngờ nhà hàng cỡ này, lại có món điểm tâm bình dị như vậy.

Đợi đến khi nhân viên phục vụ chính thức lên món.

Cậu mới phát hiện ra một bàn đồ ăn này, toàn những món cậu thích.

Bởi vì tỉ lệ bao phủ quá cao, nên Cảnh Miên vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ Nhậm tiên sinh… Vẫn nhớ rõ sở thích của cậu?

Suy nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu, đã bị chính chủ bác bỏ ngay lập tức.

Thứ nhất mối liên kết từ hồi nhỏ giữa hai người đã qua hơn mười năm, người đàn ông này không thể còn nhớ rõ, mặt khác, nếu thật sự như thế, có lẽ Nhậm tiên sinh… Sẽ nhiệt tình hơn giờ phút này.Chẳng hạn như bây giờ.

Từ lúc đó, hai người không nói một lời nào, ăn cơm tương đối chăm chú.

Cảnh Miên: “…”

Có lẽ do gặp nhau quá ít, thậm chí còn không có chủ đề chung để nói chuyện, trong lòng Cảnh Miên lúng túng, xem ra cho dù có là trúc mã, thì sau khi lớn lên cũng sẽ giống như người xa lạ, những mong đợi lúc trước cũng dần biến mất.

Cảnh Miên nghĩ có lẽ người đàn ông này sẽ rất thất vọng.

Mặc dù lúc trước phù hợp, nhưng sau khi Nhậm tiên sinh gặp người thật, có lẽ sẽ nhận ra cũng không phù hợp như vậy.



Cả một buổi xem mắt không nói chuyện quá mười lăm câu, cứ thế kết thúc.

Cậu xuống lầu cùng với Nhậm Tinh Vãn.

Cảnh đêm trầm lắng, đã qua giờ cao điểm, bên ngoài cũng dần tạnh mưa.

Cảnh Miên đột nhiên nghĩ đến, bây giờ hôn nhân đồng tính đã hợp pháp hóa, với thân phận như Nhậm Tinh Vãn, ăn tối một mình cùng anh, lại rời khỏi nhà hàng cùng nhau, có phải… Có vài phần đáng nghi không?

Một khi bị chụp hình, liệu ngày mai có thể sẽ trở thành scandal cho anh không?

Vì vậy, Cảnh Miên cảnh giác.

Cậu yên lặng dịch chuyển sang bên cạnh, nếu người ngoài nhìn vào, cậu vẫn luôn cách Nhậm Tinh Vãn một khoảng, có vẻ tương đối trong sáng.

Nhậm Tinh Vãn: “?”

Vừa rời khỏi tòa nhà, dường như Cảnh Miên nhìn thấy có một bóng dáng chạy thẳng tới chỗ họ cách đó không xa.

Còn liếc mắt một cái đã nhận ra Nhậm Tinh Vãn: “Nhậm, anh Nhậm!”

Cảnh Miên giật mình.

Chuyện vừa lo lắng đã chuyển thành sự thật, thanh niên vô thức dừng bước, bờ vai trở nên cứng ngắc, cậu ngẩng đầu lên, lông mi cứng đờ, tiềm thức phản ứng nhanh hơn suy nghĩ.

Nhậm tiên sinh nhìn qua.

Phát hiện không còn bóng dáng Cảnh Miên.

Bóng dáng người đàn ông dừng lại, có lẽ cũng hơi giật mình: “?”

Ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Miên trong tầm mắt nhỏ hơn rất nhiều, cậu ở bên cạnh trạm xe buýt xa xa, yên lặng nhìn anh.

Như thể đang cải trang thành người qua đường.

Nhậm tiên sinh: “…”

Không đợi người chạy đến trước mắt mở lời, Nhậm Tinh Vãn đã ra hiệu: “Chờ chút.”