Chương 8: Lưu manh?

Bước chân Cảnh Miên có chút cứng đờ.

Quay lại chỗ lúc nãy rời đi, khi ngước mắt lên, mang theo sự ngượng ngùng mà bản thân chưa phát hiện ra, cậu lên tiếng: “Nếu tôi không gọi điện thoại thì anh định giấu đến bao giờ?”

Nhậm tiên sinh vẫn ngồi yên ở đó, dường như đang suy nghĩ.

Ngọn tóc màu đen mềm mại bị ánh sáng của cảnh đêm thành phố Lâm hắt lên, giống như đang phát sáng, không kiềm chế được nhìn mãi, người đàn ông trầm mặc xuống, nói: “Tôi tưởng em sẽ nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Cảnh Miên hơi giật mình.

Trong lòng lúng túng, lúc này đến lượt Cảnh Miên nghẹn lời, cậu nói: “Tôi không ngờ anh sẽ ở trong thang máy.”

Nhậm tiên sinh nói: “Chúng ta đã nhìn thấy nhau.”

Cảnh Miên: “?”

Ánh mắt người đàn ông chuyển qua chỗ khác, vẻ mặt không có gì thay đổi: “Sau đó cũng đã nói chuyện với nhau.”

Cảnh Miên: “?”

Thanh niên im lặng nuốt nước miếng xuống, dường như đã hiểu ra, ẩn ý của Nhậm tiên sinh đại khái chính là, mặc dù như vậy, em vẫn coi tôi như người xa lạ.

Giống như đang lặng lẽ phản bác lại câu nói của cậu trong thang máy vừa nãy.

Cảnh Miên: “...”

Thật ra, vào lần đầu tiên gặp mặt, Nhậm tiên sinh đã để lại ấn tượng cho cậu là một người trầm tính, mặc dù ít nói, nhưng lại rất thích trêu người, hay chọc cậu, ngẫu nhiên mang lại tiếng cười, còn có loại khí chất khống chế mọi thứ.

Mà bây giờ, Cảnh Miên cảm thấy dường như đây mới là tính cách thật sự của đối phương.

Cảm giác trái ngược này.

Cảnh Miên hơi nhấp môi.

Cảnh Miên cân nhắc xong, nhẹ giọng nói: “Vậy, Nhậm tiên sinh, chúng ta làm quen lại một lần nữa nhé, được không?”

Đuôi lông mày của Nhậm Tinh Vãn cứng lại, nhìn về phía Cảnh Miên.

Câu “Tại sao lại gọi tôi là Nhậm tiên sinh?” vừa đến bên môi đã ngay lập tức biến thành: “Được.”

Ngón tay Cảnh Miên đan vào nhau, dường như đang suy nghĩ, mở lời: “Tôi tên là Cảnh Miên, năm nay hai mươi tuổi, đang học ở đại đọc A, trong nhà ngoài cha mẹ ra, còn có một em trai bốn tuổi.”

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh cúi đầu, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Nếu hai vị cần dùng cơm, thì có thể gọi bất cứ lúc nào.”

Nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn trong tay, mở chiếc nắp ra, rồi nhẹ nhàng đặt một cái khay trên mặt bàn, nhân viên phục vụ giới thiệu: “Món Antipasto kiểu Ý này là món khai vị do nhà hàng tặng, mời hai vị từ từ dùng bữa.”

Vốn dĩ Cảnh Miên đang định tiếp tục, nhưng ánh mắt lại dừng trên khay đồ ăn.

Bởi vì cậu phát hiện, ở bên cạnh món ăn tiếng Anh không biết tên kia, còn có một cốc kem ly màu trắng, bên trên còn thêm một chút việt quất.

Đúng lúc nhân viên phục vụ nhắc nhở: “Là kem hương Vani.”

Cảnh Miên: “…” Hương vị cậu thích nhất là Vani, còn trái cây yêu thích nhất chính là việt quất, cậu hoàn toàn không thể cưỡng lại món điểm tâm ngọt ngào này.

Cảnh Miên kìm lại xúc động nếm thử một miếng điểm tâm trước khi nó bị tan chảy, cậu muốn tiếp tục giới thiệu bản thân, chẳng hạn như mẹ cậu là mẹ kế, còn em trai của cậu thì là em trai cùng cha khác mẹ… Hoặc là cậu thích chơi game Quang Diệu, thần tượng chính là Ash, bản thân còn là một chủ live nhỏ bé chưa có danh tiếng gì.

Nhưng những điều này, dường như cũng không cần thiết phải đưa ra.

Ở trong mắt Nhậm tiên sinh, lý lịch cuộc sống cũng không thể làm tăng thêm tình cảm.

Vì thế, Cảnh Miên suy nghĩ, nói: “Thế còn Nhậm tiên sinh?”

Nhậm tiên sinh rất nổi tiếng, cho dù không có mối quan hệ trúc mã, Cảnh Miên cũng biết rất nhiều chuyện của đối phương.

Mỗi ngành nghề đều có một vòng tròn không lộ ra ngoài.

Nhậm Tinh Vãn chính là đỉnh của chuỗi thức ăn, là kẻ săn mồi, là người nắm quyền ở trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn, cá lớn nuốt cá bé kia, không cần bàn cãi.

Sau khi thích ứng với sự thật này, Cảnh Miên tự nhiên có thể hiểu được, tại sao người đàn ông này lại có tiềm lực kinh tế như vậy, có thể bao được hết nhà hàng này.

Vốn dĩ cậu tưởng rằng Nhậm tiên sinh sẽ giới thiệu ngắn gọn mọi thứ, ai ngờ, rất nhanh Cảnh Miên đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông chậm rãi nói ra: “Tôi tên là Nhậm Tinh Vãn.”

“Nghệ danh là Nhậm Từ Miên, trong nhà ngoài cha mẹ ra, thì còn có bà ngoại.”

Nhậm tiên sinh dừng lại một chút: “Không phải mẹ ruột.”

Đuôi lông mày Cảnh Miên hơi ngạc nhiên.

Cậu nhớ rõ mẹ ruột của Nhậm Tinh Vãn đã từng xuất hiện khi còn nhỏ.

Cảnh Miên: “?”

Mà đợi một chút.

Tại sao cách nói giống với lúc trước, nhưng lại chỉ không nhắc đến tuổi tác?

Hỏi tuổi tác của một người đàn ông, rồi lại truy hỏi tình hình hiện tại của mẹ Nhậm tiên sinh, Cảnh Miên xấu hổ đắn đo, quyết định nói sang chuyện khác.

Cậu suy nghĩ, đột nhiên nói lời cảm ơn với người đàn ông: “Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi lúc ở thang máy.”

Môi mỏng của Nhậm tiên sinh khẽ nhấp.

Anh đưa tay, mặc dù vẻ mặt không đổi, nhưng lại rất tự nhiên đưa kem đến trước mặt Cảnh Miên.

Chẳng qua là hỏi:

“Em hay bị làm phiền à?”

Cảnh Miên lắc đầu: “Chỉ có lần này thôi.”

Nhậm tiên sinh: “Người đó có được coi là lưu manh không?”

Cảnh Miên: “Khụ…”

Cậu bị Nhậm tiên sinh dọa sợ.

Bản thân câu nói cũng không có gì khác thường, bất thường chính là nó được nói ra từ trong miệng của Nhậm tiên sinh.

Cảnh Miên do dự: “Cũng không hẳn, cậu ta cũng không làm cái gì, cùng lắm thì coi là fan cuồng thôi.”

Cậu tin Nhậm tiên sinh có thể hiểu càng rõ, dù sao đối phương cũng là minh tinh lớn, chắc chắn là thường xuyên gặp fan cuồng hơn kiểu chủ live còn không tính là tuyển thủ trò chơi như bọn họ nhiều.

Nhậm Tinh Vãn trầm mặc hai giây, đột nhiên hỏi: “Nếu trái với suy nghĩ của em, cậu ta muốn có một mối quan hệ bạn đời lâu dài với em, cái này có tính không?”

Con ngươi của Cảnh Miên hơi dao động.

Sao đột nhiên lại biến thành chuyên mục phổ biến pháp luật vậy?

Cậu thoáng nuốt nước miếng, do dự gật đầu: “Cái này thì tính.”

Nhậm tiên sinh: “…”

Nhậm tiên sinh hỏi: “Nếu cậu ta cầu hôn thì sao ?”