Chương 58: Kết thúc

Giao thừa năm nay có rất nhiều chuyện cần phải lo lắng, Chân Châu đã mang thai mười tháng, thời cơ chín muồi, bây giờ đã có thể sinh con. Quan viên triều đình đều được nghỉ đông, Thôi Khác cẩn thận ở bên cạnh Chân Châu, nửa bước cũng không rời bỏ.

Giữa đêm thứ hai của năm mới, đứa nhỏ cuối cùng đã cất tiếng khóc chào đời, chỉ mất có hai ba thời thần, Chân Châu thuở nhỏ hiếu động, trong lúc mang thai cũng không thiếu vận động, sinh đẻ con nhỏ so với nữ lang bình thường vừa nhanh lại vừa thoải mái.

(1 thời thần = 2 giờ, ngày xưa sinh đẻ khó khăn nên như vậy coi là nhanh)

Nàng chủ vừa cảm nhận bụng đau kịch liệt, đứa nhỏ đã sinh ra rồi, Chân Châu sờ sờ cái bụng rỗng tuếch lại nhìn Thôi Khác ôm đứa bé trong tay, sau đó nàng cũng đã có cảm giác của người mẹ, trong một khắc này cũng đã rõ ràng hơn. Thế mà nàng đã quyết tâm sinh ra được một đứa trẻ da hồng mặt nhăn, đôi mắt nhỏ đóng chặt, trên mặt lại có chiếc mũi và miệng nhỏ xinh, nhìn giống nàng y đúc.

Đây là đích nữ khả ái của hai người.

Chân Châu sờ lên gò má non mềm của đứa trẻ đang ngủ say. Điềm Điềm chính là biệt danh sau này của đứa nhỏ. Từ lúc Chân Châu lập gia đình đến sinh con, nàng đã mang đến nhiều điều không vui cho cha mẹ, Chân Châu bỗng nhiên cảm thấy rất biết ơn, chính đứa bé đã dạy nàng thế nào là trưởng thành. Đúng là quá trình cay đắng nhưng kết quả lại ngọt ngào. Thôi Khác nắm chặt mười ngón tay của Chân Châu, dịu dàng hôn giữa chân mày nàng.

Điềm Điềm vẫn còn trong tháng nên cùng mẫu thân ăn no lại ngủ, ngủ say lại ăn, thế mà cả hai ngày càng xinh đẹp hơn.

Mồng hai tháng hai, liễu điều đâm chồi, chim én xuân về. An Quốc công phủ dòng người chen chúc như tơ vò, xe ngựa tới lui không dứt, hôm nay là tiệc đầy tháng của Tuệ Phúc Quận chúa. Sau khi Điềm Điềm chào đời được ba ngày, Thái tử truyền đạt ý chỉ thánh thượng phong Trưởng công chúa Tôn nữ Thôi Chiêu Vi làm Tuệ Phúc quận chúa, ban cho thực ấp sáu trăm hộ.

(Tên gọi ở nhà: Điềm Điềm

Tên cúng cơm: Thôi Chiêu Vi

Phong tước: Tuệ Phúc quận chúa

Ấp thang mộc hay thực ấp là vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ, được nhà Lý áp dụng khá rộng rãi.)

Rõ ràng là Thôi Chiêu Vi cũng là tiểu bối nổi bật của An Quốc công phủ, được gửi gắm rất nhiều hy vọng. Đúng là đứa trẻ sanh ra ở vạch đích, chỉ cần dựa vào ba đời gia phả đã có thể quang minh chính đại nhận bổng lộc ruộng đất, so với những đứa trẻ cùng lứa đã là đi trước một bước.

Yến hội có không ít quan lại quý phụ, An Quốc công ở đại sảnh đón tiếp đồng liêu, Thôi phu nhân phụ trách đón tiếp đám phu nhân cùng với con cháu họ, nghe đi nghe lại những lời chúc mừng đến nỗi phát chán. Thế nhưng trên khuôn mặt kiêu hãnh quyến rũ của Thôi phu nhân vẫn hiện lên vẻ hiền hòa vui vẻ.

Thái tử đến cùng Quý phi chúc mừng đại yến, nhiều người cũng chỉ có thể giả mù mà lui. Thái tử cư xử đúng mực thận trọng, một câu "Mẫu phi" hai câu "Mẫu phi", khiến cho không ai có thể bắt lỗi. Thế nhưng giữa hai người họ lại có gì đó ái muội, Quý phi cau mày mỉm cười, vừa vui lại vừa giận, khóe mắt đuôi mày lộ ra xuân sắc ủy mị.

Hoàng đế bệnh nặng, Quý phi lại xinh đẹp giống như cây hoa hải đường chờ đợi héo tàn.

Nhiều người tò mò, lại che miệng cười khúc khích. Tiết Mị không thèm để ý chút nào, vòng eo thon gọn của nàng nằm chặt trong tay Thái tử. Sẽ sớm có một ngày nàng cùng Thái tử sẽ danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt mọi người, nhất định sẽ có ngày đó, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

——

Thẩm Diệu cùng Từ Lăng cũng đã xác định mối quan hệ, tuy Thẩm gia không thích nhưng ván đã đóng thuyền, tiền đồ Từ Lăng rộn mở nên đàng miễn cưỡng thỏa hiệp. Hôn thư đã gửi đến phụ mẫu của Từ Lăng ở Lĩnh Nam, chờ đến khi phụ mẫu hắn đến Trường An, hai người sẽ chính thức cử hành hôn lễ.

Thẩm Diệu đi cùng với vị hôn phu Từ Lăng đến tham gia đại yến, cùng đến bái kiến Thôi phu nhân, Thẩm Diệu dịu dàng gọi một tiếng “Cô mẫu”, Từ Lăng lại cung kính xưng hô "Trưởng công chúa". Thôi phu nhân hiếm khi vui đùa cùng tiểu bối lại bảo Từ Lăng sửa miệng. Vành tai Từ Lăng đỏ hồng, đành kêu một tiếng "Cô. . . . . . mẫu" .

Mọi người cười vang.

Thẩm Diệu mỉm cười, lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay của Từ Lăng. Đối với tình địch cũ này, Thôi Khác cũng không có hảo cảm mấy. Nhìn thấy dáng vẻ kính rượu cho có lệ với tình địch khiến Chân Châu âm thầm cười lớn.

"Ta thích chàng. . . . . Ta thích chàng nhất." Chân Châu gần một năm không uống rượu, trong đại yến nàng lại uống hơi nhiều, hai má đỏ hồng, nói liên miên với Thôi Khác. Thôi Khác đành ôm eo nàng đến hành lang nghỉ tạm, nàng so với lúc trước lại hơi có thịt, trước ngực đầy đặn, vẻ mặt vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.

Hắn nhẹ nhàng vuốt má trái nàng, thừa dịp nàng say rượu dụ dỗ: "Nàng thích ta lúc chúng ta vui vẻ ư?"

Chân Châu chớp chớp đôi mắt, trong đầu nàng nghĩ đến thiếu niên nàng gặp lúc mười hai tuổi vừa trong sáng vừa lạnh lùng. Hắn khoác áo choàng xanh không nhuốm chút bụi trần, dung mạo tuấn tú, hắn như tiên nhân xuất hiện trước mặt tiểu nha đầu nhà quê như nàng.

Lần đầu trông thấy tiểu ca ca tuấn tú như vậy, Chân Châu liền động tâm thiếu nữ. Đáng tiếc hắn lại là kẻ thù đáng chết của nàng, chỉ biết hung hăng với nàng.

Đáy mắt Chân Châu trong suốt, chưa đợi Thôi Khác trả lời nàng đã thơm lên má hắn một cái, biểu cảm mếu máo: "Thôi Khác, lần đầu ta gặp chàng đã cảm thấy rất vui. Nhưng chàng lại hung hăng với ta, cho nên ta không thèm vui vẻ với chàng đâu."

"Quỷ háo sắc." Thôi Khác véo nhẹ vào mũi nàng cưng chiều.

Chân Châu vẫn nói liên miên: "Sau khi thành thân, chàng đối với ta thật dịu dàng, ta rất vui vẻ."

Nàng vui bởi hắn vì nàng mà bất chấp tất cả, nàng vui vì được hắn tặng vòng tay trân châu, nàng vui vì những lúc hắn tức giận nhưng bất đắc dĩ vẫn phải nhượng bộ nàng. . . . . .

"Ta biết ta không có học thức, ngu ngốc, thô lỗ nhưng chàng vẫn đối xử tốt với ta có đúng không?" Chân Châu áp má vào lòng bàn tay hắn.

"Đúng vậy, có ai ngờ rằng ta sẽ cưới tiểu nha đầu nghịch ngợm lại ương ngạnh như nàng."

Không chỉ cưới mà còn không thể buông tay nàng, Thôi Khác ôm nàng thật chặt, trái tim hai người dường như chạm vào nhau,l*иg ngực cả hai vang lên tiếng “thình thịch” của trái tim, hắn nói vô cùng chân thành: "Châu Châu, ta là của nàng, tất cả đều là của nàng."

Trên đời này có người biết khuyết điểm của một người, nhưng vẫn dùng trái tim dịu dàng của mình trèo non lội suối, vượt mọi khó khăn đến bên cạnh người đó. Thật sung sướиɠ biết bao!

Chân Châu dang rộng tay ôm Thôi Khác, nàng kiễng chân lên hôn vào môi hắn, rồi lại vuốt ve đến nỗi Thôi Khác động tình. Hắn nắm chặt gáy của nàng, khiến nụ hôn ngày càng sâu hơn.

Hà thị bên này bế lấy Điềm Điềm từ tay nhũ mẫu, Cháu ngoại bà khóc nháo không ngừng, bất đắc dĩ Chân Uyên cùng Hà thị phải đi tìm Chân Châu. Nghe nói Thế tử đang ở hành lang, hai người liền đi tới, từ xa đã thấy cảnh hai người kia ôm hôn thắm thiết đến nỗi má của hai lão nhân gia cũng không tránh khỏi hồng lên.

"Đứa nhỏ vừa trong một tháng, thật sự là không ra gì." Hà thị vỗ vỗ đứa nhỏ, lại vừa cười vừa nén giận.

Chân Uyên hắng giọng: "Vợ chồng trẻ nên tình cảm cũng tốt."

Hà thị thở dài, hồi tưởng lúc hai gia đình không hợp nhau: "Ai có thể nghĩ đến hai đứa trẻ vốn từng đối đầu nhau, hiện giờ lại gắn bó keo sơn tới vậy."

Hà thị vừa nói vừa nựng má Điềm Điềm: "Tiểu Điềm à, con đúng là bà mối của cha mẹ con đó."

Điềm Điềm ngừng khóc mở to đôi mắt đen láy, ngơ ngác nhìn về phía cha mẹ đang ôm hôn mặn nồng.

Hôm nay cảnh xuân đúng là rất đẹp.