Chương 18

Cậu chỉ cảm thấy ở bên Tu Tinh Uyên thì thú vị hơn, đối phương cũng rất hiểu cậu, sẽ không mắng cậu vì một "Tu Tinh Uyên" khác, mà sẽ chọn đứng bên cậu, nói với cậu rằng anh thuộc về cậu.

Dù cho Quý Cảnh Minh rất tùy hứng gây rối vô lý, Tu Tinh Uyên cũng không có ý gì, chỉ nói với cậu rằng điều này không bình thường.

Cậu không thích người lạ nói chuyện nhiều với Tu Tinh Uyên, nên anh sẽ từ chối một cách lịch sự, dù lúc nào thì thời gian cũng phải thuộc về Quý Cảnh Minh trước, chứ không phải là bạn bè khác.

Khi ăn, ngủ, đi học, Quý Cảnh Minh đều muốn ở cùng bạn tốt của mình, cho nên vào những lúc như vậy, Tu Tinh Uyên không thể chọn người khác, dù chỉ là một hoặc hai lần bất ngờ.

Đây là thời gian dành riêng cho Quý Cảnh Minh, Tu Tinh Uyên cũng đồng ý tuân thủ, thế nên cậu mới cảm thấy, đây mới là người bạn tốt mà cậu thực sự muốn.

Người ta thường nói tư tưởng, quan niệm khác nhau thì sao lại cùng nhau bàn luận trao đổi được.

Quý Cảnh Minh cảm thấy điều này khá đúng, như vậy thì Tưởng Hàn Phi và Quý Trí Uyên sẽ không cảm thấy cậu đã trở nên hư hỏng, cậu cũng đã tìm thấy người bạn tốt thực sự thuộc về mình.

Dù sao thì Tưởng Hàn Phi và Quý Trí Uyên đều cảm thấy, việc cậu quá dính người là bị bệnh, không bình thường, nhưng Quý Cảnh Minh lại thích dính người, cậu không thể cai được, cho nên Tu Tinh Uyên phù hợp với cậu hơn.

Nhìn biểu cảm rõ ràng không tin của Tưởng Hàn Phi, Quý Cảnh Minh trợn trắng mắt: "Trước đây mày cũng không quản nhiều như vậy, thật phiền, sau này đừng chặn tao trong nhà vệ sinh nữa, gu của mày đặc biệt quá, tao không thể tiếp thu được."

"Tao chỉ lo mày bị lừa…"

"Tao không bị lừa!" Quý Cảnh Minh rất tức giận, nếu lúc này là người lạ nói xấu Tu Tinh Uyên, cậu đã tát họ từ lâu rồi, "Tưởng Hàn Phi, làm ơn hiểu rõ một chút, mày không rõ tao là người như thế nào sao?"

"Người thích không cho bạn bè tiếp xúc với người khác là tao, mày nghĩ tao đang PUA Tu Tinh Uyên à? Cho nên mày lại muốn chạy đến đây nói rằng việc tao làm như vậy là sai? Nhưng Tu Tinh Uyên không nói là không được, mong mày đừng nói linh tinh nữa, nếu không tao sẽ thật sự tức giận."

Đúng vậy, người thay đổi luôn là Quý Cảnh Minh, chứ không phải Tu Tinh Uyên.

Chỉ là trong mắt của Tưởng Hàn Phi và Quý Trí Uyên, việc Quý Cảnh Minh dính người một cách bệnh hoạn có thể được anh dung túng, vì thế tự nhiên cậu càng thích đối phương hơn.

Đây là chuyện giữa bọn họ, không cho phép người khác nghi ngờ.

Sau khi mắng Tưởng Hàn Phi một trận, Quý Cảnh Minh tự nhiên rời đi, vừa ra khỏi cửa phòng vệ sinh đã thấy Tu Tinh Uyên: "Tinh Tinh!"

Dù chỉ là không gặp nhau mười lăm phút, khi Quý Cảnh Minh lại nhìn thấy Tu Tinh Uyên lần nữa, cảm thấy xúc của cậu cũng trở nên cực kỳ phấn khích, không nhịn được ôm lấy anh.

Thuận theo giang hai tay ra, Tu Tinh Uyên ngước đầu lên thì lại thấy Tưởng Hàn Phi đi ra, vẻ mặt nghiêm trọng rời đi.

Không hỏi vừa rồi rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì, Tu Tinh Uyên chỉ cúi đầu giải thích: "Thấy cậu đi lâu quá, tớ hơi lo lắng cho cậu."

Ừ một tiếng, Quý Cảnh Minh cũng không quan tâm đến những chi tiết nhỏ này, cậu chỉ thích ôm Tu Tinh Uyên, người Tu Tinh Uyên ấm áp, cảm giác rất thoải mái.

"Giữa trưa chúng ta về ký túc xá nghỉ trưa nhé, ở trong lớp học không thoải mái, tớ muốn ôm cậu."

"Được thôi."

Dù là lúc buổi tối ngủ cậu vẫn luôn ôm như vậy, nhưng vẫn không bao giờ chán.

Quý Cảnh Minh dính người, thích ôm, không thích ở một mình, giống như một con mèo con thích dính người.

Những người bạn trước đây của cậu chỉ sẽ nói với cậu, cậu là người, không phải mèo con, như vậy là không bình thường, đừng làm như vậy.

Chỉ có Tu Tinh Uyên sẽ ôm cậu, xoa đầu cậu, nói với cậu rằng người cũng có thể làm mèo con.

Muốn làm cái gì cũng được.

Note: Từ chương sau hai người đổi xưng hô nha cả nhà!