Chương 17

Qua trái bị chặn, qua phải lại bị chặn tiếp, Quý Cảnh Minh không nhịn được nhíu mày: "Mày làm cái gì vậy! Chặn trong nhà vệ sinh không cho ra, có bệnh à!"

Giọng của Quý Cảnh Minh quá lớn, Tưởng Hàn Phi không biết Tu Tinh Uyên có nghe thấy không, vội vàng che miệng cậu lại.

"Tao có chuyện muốn nói với mày."

Lừa gạt tổ tông nhỏ này vào buồng vệ sinh, vẻ mặt Tưởng Hàn Phi trông rất nghiêm túc: "Chuyện giữa mày và Tu Tinh Uyên rốt cuộc như thế nào? Có phải cậu ta lừa mày không?"

"Cái thứ gì…? Lừa tao? Không có khả năng, cậu ấy lừa tao cái gì, mày đừng nói linh tinh ở đây."

"Nếu cậu ta không lừa mày, vậy tại sao mày lại bỗng dưng dính lấy cậu ta như vậy, có phải cậu ta tỏ tình với mày không? Mày đã ở bên cậu ta?"

Nghe ra ý của Tưởng Hàn Phi, Quý Cảnh Minh lập tức nổi giận: "Tưởng Hàn Phi mày thật sự có bệnh!!"

Cũng không biết Tưởng Hàn Phi đã tưởng tượng ra cái quỷ gì, lúc trước trong mắt cậu ta Tu Tinh Uyên là một người tốt giờ lập tức lại biến thành kẻ lừa đảo.

Bởi vì Quý Cảnh Minh quá ngây thơ, Tưởng Hàn Phi sợ rằng Tu Tinh Uyên chỉ cần nói vài lời ngon ngọt dỗ cậu, cậu chủ nhỏ non nớt này sẽ lập tức bị lừa đi mất.

"Có phải Tu Tinh Uyên ngăn cản không cho mày tiếp xúc với tao đúng không?"

"Đây là PUA, cắt đứt mối quan hệ xã hội của mày, để sau này mày chỉ có thể phụ thuộc vào cậu ta, có lẽ cậu ta còn sẽ làm chuyện xấu gì đó, ví dụ như chèn ép mày coi thường mày…”

"..."

Sao trước đây Quý Cảnh Minh không phát hiện ra, trí tưởng tượng của Tưởng Hàn Phi lớn như này đâu.

Đẩy Tưởng Hàn Phi ra, biểu cảm của Quý Cảnh Minh có chút khó nói, cậu đúng là ngu ngốc mới ở đây nghe cậu ta nói tào lao.

Tuy nhiên trước khi đi, Quý Cảnh Minh vẫn nói một câu: "Mặc dù thi thoảng tao thấy mày hơi ngốc, nhưng có một câu nói mày nói cũng đúng."

Bị chửi là ngốc, Tưởng Hàn Phi chưa kịp phản ứng, thì nghe Quý Cảnh Minh bổ sung nói: "Tiểu Cảnh, Tinh Uyên thật sự là một người có tính cách tốt… Đúng vậy, tao cũng thấy câu đó thật sự nói rất đúng."

"Cho nên mong mày đừng tự tiện đoán mò về cậu ấy nữa, được không? Đặc biệt là mang theo ác ý, mày có quá nhiều thành kiến đối với cậu ấy."

Tưởng Hàn Phi nghe câu này thấy hơi quen quen, nhớ lại một chút, thật sự là câu mà cậu ta từng nói.

Thấy Quý Cảnh Minh chuẩn bị rời đi, Tưởng Hàn Phi trầm giọng hỏi: "Tiểu Cảnh, có phải mày trách tao không."

Cậu ta cảm thấy Quý Cảnh Minh đang tức giận, tức giận vì mọi người đều khuyên cậu phải rộng lượng, cho nên cậu đã làm theo, sau đó trả thù bằng cách tránh xa mọi người.

Ngây người một lát, Quý Cảnh Minh suy nghĩ trong lòng, hình như thực ra cậu cũng không trách.

Vì thế Quý Cảnh Minh trực tiếp trả lời: "Tao không trách mày."

Dù mọi người đều nói Quý Cảnh Minh được nuông chiều tùy hứng, nhưng những người quen biết cậu đều biết, thật ra cậu rất ít khi mang thù, trí nhớ rất kém, chỉ cần an ủi dỗ dỗ một chút là cậu sẽ không tức giận nữa.

Cậu cũng không dễ tức giận với những người quen thuộc, cậu chỉ dễ tức giận với người lạ, những người đó cậu không thân cũng chẳng quen, cậu căn bản không muốn chịu chút thiệt thòi nào.

Hơn nữa Quý Cảnh Minh cũng không có lí do để dễ tức giận, cậu chỉ ghét người khác ăn cắp đồ của mình, ghét người khác cướp đoạt bạn bè của cậu, đấy là điểm giới hạn của cậu.

Những thứ đó đều là của cậu, người khác không nên có bất kỳ ý tưởng gì với nó.

Chỉ khi đối mặt với bạn bè cậu mới rộng lượng hơn một chút, chia sẻ cũng được, nhưng nếu người lạ muốn cướp, đó chính là đang nhảy disco trên điểm giới hạn của cậu, không thể tha thứ.

Vì thế nên trước đây cậu rất ghét Tu Tinh Uyên.

Bây giờ thì không còn ghét nữa, Quý Cảnh Minh cũng không còn oán giận sâu sắc với Tưởng Hàn Phi và Quý Trí Uyên nữa.