Chương 2

Hôm thứ hai lúc đi học, Quý Cảnh Minh nhìn Tu Tinh Uyên đang đi tới, không nhịn được nhìn nhìn anh.

"Cảnh Minh, đây là bữa sáng tớ mang đến cho cậu, mong cậu có thể tha thứ cho tớ vì lúc trước quên nói cho cậu chuyện đi cắm trại dã ngoại…"

Tu Tinh Uyên ngồi trước cậu luôn có vẻ mặt dịu dàng như vậy, rõ ràng cuối tuần rồi cậu vừa gây khó dễ cho anh, nhưng hôm nay anh vẫn mang bữa sáng cho cậu như mọi khi.

Bữa sáng vẫn là món cậu yêu thích, Quý Cảnh Minh nhớ lại giấc mơ đêm qua, những lời từ chối lạnh lùng cậu thường hay nói hôm nay cũng không cách nào nói ra được.

Còn người anh em tốt của cậu, Tưởng Hàn Phi đã bị cậu block trên mọi mặt trận, thế mà lại ở bên cạnh trách móc cậu: "Tiểu Cảnh, Tinh Uyên thật sự không cố ý đâu, cậu ấy thấy áy náy dữ lắm rồi, đây là món điểm tâm của quán mày yêu thích đó, cậu ấy cố ý hỏi riêng tao, phải dậy rất sớm mới mua cho mày được đó."

Nghĩ đến trong giấc mơ tên này không chịu giúp mình, khiến cậu chịu cảnh đông lạnh trên đường, Quý Cảnh Minh tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng Tưởng Hàn Phi lại cho rằng cậu tức giận bởi vì Tu Tinh Uyên.

"Tinh Uyên thật sự là một người tốt, chỉ cần mày hiểu biết thêm nhiều về cậu ấy, thì mày sẽ hiểu."

"Không cần." Quý Cảnh Minh trực tiếp đẩy Tưởng Hàn Phi ra, nhận lấy bữa sáng Tu Tinh Uyên đưa cho cậu, "Tao hiểu rồi, mày nói đúng lắm, cậu ấy đúng là người tốt."

Vốn dĩ định nói thêm vài câu khuyên nhủ, nhưng Tưởng Hàn Phi không ngờ Quý Cảnh Minh sẽ trực tiếp trả lời, đột nhiên thấy có hơi nghẹn họng.

Tu Tinh Uyên mỉm cười tỏ vẻ: "Cảm ơn cậu đã tha thứ cho tớ."

Được Tu Tinh Uyên nhìn chăm chú với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, Quý Cảnh Minh không khỏi nghĩ đến trong giấc mơ tối qua đối phương cũng dịu dàng liếʍ liếʍ âʍ ɦộ của cậu như vậy, thậm chí còn bị dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe lên mặt, nhưng anh chỉ hỏi cậu có thoải mái hay không, lúc đó cậu như muốn bốc hơi ngay tại chỗ.

Những người khác chỉ cho rằng cậu vẫn không thích Tu Tinh Uyên, nên không chú ý đến, chỉ có Tưởng Hàn Phi mặt dày thò mặt qua.

"Tiểu Cảnh, nếu mày đã tha thứ cho Tinh Uyên rồi, vậy mày cho tao ra khỏi danh sách đen đi."

"..."

Lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, Quý Cảnh Minh hừ lạnh một tiếng: "Không."

Tên này còn không biết xấu hổ lại đây tìm cậu, khi cậu xảy ra chuyện thì cậu ta là người chạy nhanh nhất, Quý Cảnh Minh tức muốn chết rồi.

Từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp, Tưởng Hàn Phi không quan tâm đến sự lạnh lùng của cậu: "Mày tha thứ cho tao đi mà…"

"Tao đã nói là không mà!"

Lần này Quý Cảnh Minh thật sự tức giận, giọng cậu cũng to hơn rất nhiều, Tưởng Hàn Phi có hơi kinh ngạc, không biết mình đã xúc phạm đến cậu lúc nào.

Sợ đổ thêm dầu vào lửa, Tưởng Hàn Phi chỉ có thể lui ra, nhìn Quý Cảnh Minh rồi suy nghĩ gì đó.

Mãi đến giờ ăn buổi trưa, Tưởng Hàn Phi mới lần nữa đứng dậy đi qua tìm Quý Cảnh Minh, nhưng phát hiện cậu chỉ nhìn mình hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Lần này hình như cực kỳ tức giận.

Tưởng Hàn Phi nở nụ cười bất lực, vừa định đi theo, thì nhìn thấy Quý Cảnh Minh đã tìm được Tu Tinh Uyên.

Quý Cảnh Minh vốn không giỏi làm quen, khi đứng trước mặt Tu Tinh Uyên, cậu không biết nên nói thế nào để rủ anh đi ăn trưa chung với mình.

Cảnh tượng như vậy trông rất kỳ lạ, Tưởng Hàn Phi còn tưởng rằng cậu lại ngứa mắt Tu Tinh Uyên, vừa định đi qua khuyên nhủ.

"Trưa nay cậu có muốn ăn chung với tớ không?"

Phát hiện hình như Tu Tinh Uyên rất hiểu mình, Quý Cảnh Minh vô cùng kiêu ngạo ừ một tiếng, lúc này mới nhìn thấy Tưởng Hàn Phi vừa đi lại đây.

"Mày lại đây chi?"

Bị giọng điệu chán ghét của Quý Cảnh Minh làm cho nghẹn họng, Tưởng Hàn Phi yếu ớt trả lời: "Trưa nay mày không đi ăn chung với tao à?"

"Không."