Chương 3

Ngẩng đầu lên liếc nhìn Tu Tinh Uyên, Quý Cảnh Minh còn cố ý chủ động quàng cánh tay anh: "Tao muốn đi ăn chung với bạn mới của tao, mày đi ăn mình mày đi."

"À không phải, bạn mới tốt nhất của tao."

Rõ ràng Quý Cảnh Minh nói rất nghiêm túc, nhưng trên mặt Tưởng Hàn Phi lại tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ: "Mày không cần phải làm như vậy, tụi tao chỉ mong mày không có quá nhiều thành kiến với cậu ấy thôi."

"..."

Không muốn nói chuyện với tên ngốc này, Quý Cảnh Minh kéo Tu Tinh Uyên không trả lời, quay đầu rời đi.

Cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Tu Tinh Uyên, Quý Cảnh Minh không khỏi bĩu môi: "Cậu ta có bị ngốc không vậy."

Nhẹ nhàng nở nụ cười, Tu Tinh Uyên thử trả lời: "Tớ không biết quá nhiều về cậu ta, nhưng tớ tin lời cậu nói."

Quả nhiên giống như trong giấc mơ, Tu Tinh Uyên vẫn luôn lựa chọn tin tưởng cậu.

Không giống như tên ngốc Tưởng Hàn Phi kia!

Bởi vì dạ dày hơi yếu ớt, nên Quý Cảnh Minh không quá thích ăn cơm trong nhà ăn trường, bình thường Tưởng Hàn Phi hay ra ngoài mua đồ ăn cho cậu.

Hôm nay cậu rất tức giận, nên cũng không định ăn bất cứ món mà tên đó mua, chỉ có thể tức giận đi vào nhà ăn cùng với Tu Tinh Uyên.

"Chờ một chút."

Nhưng điều Quý Cảnh Minh không ngờ tới là, Tu Tinh Uyên lại chủ động nhắc đến chuyện này: "Mấy món trong nhà ăn không hợp khẩu vị của cậu, hay chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi."

Bởi vì em trai là người trong hội học sinh, Quý Cảnh Minh không thể vi phạm kỷ luật, nếu không cậu sẽ bị phạt nghiêm khắc.

Cho dù đó là em trai, nhưng Quý Cảnh Minh cũng sợ đối phương lải nhải bên tai mình: "Nhưng chúng ta không có cách nào để đi ra ngoài…"

Tu Tinh Uyên nở nụ cười dịu dàng, từ trong túi lấy ra một thứ: "Đương nhiên sẽ đi được, tớ có giấy thông hành nè."

"Bởi vì tớ thực sự rất muốn làm bạn tốt với cậu, tớ biết cậu không thích thức ăn trong nhà ăn, nên tớ luôn chuẩn bị nó sẵn."

Cho nên giấy thông hành này thật sự đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu?

Tốt quá à...

Quý Cảnh Minh không nghĩ đến tên này thực sự muốn làm bạn tốt với mình đến vậy, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng xúc động, cảm động đến nước mắt rưng rưng luôn rồi.

Thế mà trước kia cậu lại ghét anh đến vậy, tại sao lại có chuyện như vậy chứ.

Không kìm lòng được nắm tay Tu Tinh Uyên, Quý Cảnh Minh không nhịn được nói: "Cậu thật sự là một người tốt, lẽ ra tớ nên phát hiện điều ấy sớm hơn."

"Cảm ơn, nhưng thẻ người tốt thì khỏi đi."

"Hahaha, cậu thật hài hước."

Đối mặt với người bạn mới của mình, tâm trạng của Quý Cảnh Minh vô cùng vui vẻ, đặc biệt là bữa cơm cậu ăn giữa trưa, từ hương vị đến chi tiết, ngay cả tôm Tu Tinh Uyên cũng lột sẵn cho cậu, hoàn hảo không có gì để chê.

Sau mấy ngày ở chung, Quý Cảnh Minh ngày càng tin tưởng tính chân thật của giấc mơ, cậu cảm thấy có lẽ mình đã sống lại, giấc mơ chính là ký ức kiếp trước của cậu!

Nghĩ tới đây, Quý Cảnh Minh không khỏi tức giận ngứa cả răng, vốn tưởng rằng cậu coi Tưởng Hàn Phi là người anh em tốt nhất của mình, nhưng không ngờ cái tên mắt to mày rậm đó, lại lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy.

Càng nghĩ càng tức giận, Quý Cảnh Minh đi ngang qua cửa hàng, chỉ mua một chai nước, cậu biết mấy ngày qua trường học đang tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu, vừa khéo Tu Tinh Uyên và Tưởng Hàn Phi cũng đều tham gia.

Mặc dù mấy ngày nay Quý Cảnh Minh rất thích dính lấy Tu Tinh Uyên, nhưng hình tượng luôn chống đối đối phương trước kia đã ăn sâu bén rễ, Tưởng Hàn Phi không kịp phản ứng lại.

Cũng không có cách nào, ai mượn cậu ta là một tên ngốc chỉ mọc cơ bắp chứ không phát triển bộ não đâu chứ.

Thế nên khi cậu ta thấy Quý Cảnh Minh chỉ cầm một chai nước đi tới, tự nhiên đi lại nhận lấy.